Chương 7

Một sinh vật yếu đuối như vậy, chắc chắn không thể sống sót được trong tận thế. Anh thờ ơ dời mắt khỏi cô gái đó.

"Đội trưởng Giang?"

"Đưa họ đến nơi trú ẩn tạm thời, tôi sẽ đích thân đến kiểm tra." Giang Tư Thần nghiêm túc nói.

Khi tôi đang cố kẹp cái vỏ sò màu xanh lên tóc, một chàng trai đột nhiên mỉm cười tiến lại gần tôi.

Chàng trai có thân hình mảnh khảnh, đeo kính, dáng vẻ hào hoa phong nhã: “Để tôi giúp cô nhé.”

Bộ dạng của anh ấy cứ mờ mờ ảo ảo.

Nhìn quen quen nhưng lại không nhớ nổi là ai.

“Cảm ơn anh. Mà ở đây đang xảy ra chuyện gì thế? Ai sẽ đến kiểm tra chúng ta?”

Chàng trai kia suy tư: “Có lẽ Giang Tư Thần sẽ đến.”

Vừa dứt lời, cửa sắt cũng chầm chậm mở ra.

Chúng tôi đi theo mấy tên lính đến một bãi đất trống. Tôi cố gắng nhìn ngó xung quanh, phát hiện một bóng hình trên đài cao, tóc húi cua, khuôn mặt góc cạnh, đuôi mắt không biết từ khi nào đã có thêm một vết sẹo. Anh mặc đồng phục, bên dưới vành nón màu đen kia là xương hàm sắc sảo.

Anh ấy vừa ra đã khiến mọi người yên tĩnh lại.

Tôi nhón chân cố gắng nhìn thêm một chút nữa, rồi móc ra tấm ảnh chụp để so sánh.

Ừm, không có răng nanh, cũng không có móng vuốt dài… Đúng là chủ nhân của tôi, không sai đi đâu được.

“Tôi là Giang Tư Thần, sẽ là người kiểm tra các người.”

Chàng trai đeo mắt kính thấy tôi ngây ngốc ra đó, nhẹ nhàng nhỏ giọng giải thích: “Đừng sợ. Sau tận thế các loài vật đều đột biến, con người cũng không ngoại lệ, căn cứ chắc chắn sẽ cần những người đã thức tỉnh năng lực.”

Giây tiếp theo, Giang Tư Thần đã tuyên bố nội dung kiểm tra: đấu thắng một con cá mập megalodon trong phòng huấn luyện mô phỏng.

Chúng tôi tiến vào phòng huấn luyện theo thứ tự xếp hàng.

Bởi vì tôi là người xếp hàng cuối cùng nên phải rất lâu nữa mới đến lượt tôi.

Cõng ba lô nặng trĩu trên vai, tôi bỗng nhiên nhớ ra, chạy bình bịch lên cầu thang dẫn lên lầu.

“Cô làm gì vậy?” Tên lính ngăn tôi lại.

“Tôi có chút việc muốn tìm đội trưởng của các anh…”

“Để cô ấy vào đi.”

Rốt cuộc cũng được nói chuyện với chủ nhân, tôi vui sắp hỏng rồi: “Cuối cùng cũng tìm được anh rồi.”

Giang Tư Thần nhìn cô gái trước mắt: “Cái gì?”

Rồi lại nhíu mày nói: “Không được tạo quan hệ với người kiểm tra.”

Giọng điệu của anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, khiến người đứng trước mặt bị dọa tới mức chôn chân tại chỗ, không dám tiến lên nữa.

Tôi cúi đầu, cẩn thận mở ba lô chứa đầy ốc biển, vỏ sò, san hô đỏ, đủ loại đá nhiều màu sắc đặt trên mặt đất: “Tôi không định lôi kéo quan hệ với anh. Đây đều là những bảo bối tôi nhặt được dưới biển đấy, muốn đem tặng anh.”