Chương 26: Điên cuồng tích trữ vật tư (2)

Đi quanh một vòng, xe mới lần nữa lái vào trạm phục vụ.

Sau khi dừng xe hai người lấy túi và chìa khoá, khoá cửa xe lại.

Mà tất cả những việc này đều bị người bên trong trạm phục vụ thu hết vào mắt.

“Triệu ca, là hai người phụ nữ, có đến hai người.”

Ngoại trừ mấy người đàn ông đang tụ lại bên cửa sổ, trạm phục vụ to như vậy cũng chỉ có mười mấy người, phân tán mấy nơi hẻo lánh.

Một người khác chen qua, “Để tôi nhìn xem, mặt không nhìn rõ, nhưng dáng người đẹp như vậy chắc chắn đều là mỹ nữ.”

Lời này vừa ra, mấy người khác hi hi ha ha cười ra tiếng.

Vốn khi nghe được tiếng xe bên ngoài, mấy người phụ nữ trẻ tuổi đang cuộn mình ở mấy góc hẻo lánh còn lộ ra vẻ mặt mong chờ. Nghe thấy chỉ có hai người, đã vậy còn đều là phụ nữ, đáy mắt mong chờ chợt yên lặng biến mất.

Đúng lúc này, cửa trạm phục vụ bị gõ vang lên.

“Chúng tôi là người qua đường muốn ở lại lánh nạn, tôi biết bên trong còn người sống sót, tang thi bên ngoài đã bị dẫn rời đi, tuyệt đối an toàn, có thể mở cửa cho chúng tôi vào không?”

Mấy người đàn ông liếc nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía người có tiếng nói nhất Triệu ca, thấy đối phương gật đầu, liền đi lên lấy then chốt cửa xuống.

Tuy rằng bọn họ kinh ngạc, tại thời điểm loạn lạc như vậy hai người phụ nữ cũng dám đi ra ngoài, còn dẫn dụ tang thi đi, nhưng lại nghĩ bọn họ đều là đàn ông.

Chỉ là hai người phụ nữ, có bản lĩnh cũng có thể tạo ra bọt nước gì được?

Trong nháy mắt mở cửa ra, người đàn ông đầu húi cua thấy rõ vẻ ngoài của hai người.

Ánh mắt đảo qua thiếu nữ vóc dáng khá thấp, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh diễm, đưa mắt nhìn vài lần.

Cố Văn Anh nhăn mày, bất động thanh sắc đem Nguyên Ấu Sam chặn ở phía sau, nhìn người đàn ông chặn ở cửa ra vào vẫn đang cười hì hì, sự vui mừng trong lòng cũng dần biến mất.

Hai người đi qua chướng ngại vật ngoài cửa đi vào, cửa sau lưng cũng bị đóng lại.

Đi vào trạm phục vụ, Nguyên Ấu Sam dẫn đầu đánh giá bốn phía, nhìn thấy những kệ hàng lớn nhỏ xếp đầy, trên mặt có chút ý cười.

Lập tức tầm mắt cô đảo qua những người sống sót trong trạm phục vụ.

Có những người tốp năm tốp ba tụ tập lại một chỗ, có một nhà ba người, có người già và trẻ nhỏ, mỗi người mặt mũi tóc tai rối bời bẩn thỉu, nhìn không có một chút tinh thần nào.

Mấy người đàn ông biểu hiện ngược lại rất nhiệt tình, kéo ghế từ bên cạnh kệ hàng ra mời hai người ngồi.

“Trên người không có vết thương gì do tang thi gây ra chứ?”

Cố Văn Anh: “mấy người anh em yên tâm, tuyệt đối không có!”

Nguyên Ấu Sam ánh mắtxejt qua trên mặt những người này, cuối cùng nhìn vào người đàn ông tên Triệu Lỗi vẫn luôn im lặng không nói chuyện kia, trong lòng hiểu rõ.

“Hai người các cô đều là phụ nữ, làm sao có thể chạy đến trạm phục vụ này sau nhiều ngày như vậy? Tình huống bên ngoài hiện tại như thế nào?”

Cố Văn Anh nở một nụ cười giả tạo: “Đây là con gái tôi, mấy ngày hôm trước chúng tôi bị nhốt bên trong nội thành, nghe được tin của chính phủ qua radio, muốn đến căn cứ ở thành phố Lăng tìm nơi trú ẩn, trên đường thấy nơi này muốn nghỉ chân một chút.”

“Mấy người thì sao? Tại sao không rời khỏi nơi này?”

Hai người vừa dẫn dụ đàn tang thi rời đi rất lâu, mấy người này đều là thanh niên khỏe mạnh, hoàn toàn thừa năng lực và cơ hội để lái xe rời đi.

Nhưng đến tận khi mấy người các cô quay lại đây, người bên trong cũng không có chút biểu hiện nào muốn ra ngoài, xem bộ dạng là muốn ở lại đây một thời gian lâu.

Trao đổi ánh mắt với Nguyên Ấu Sam, bà nửa thật nửa giả tiết lộ một chút thông tin, cũng không dấu diếm tình trạng bên ngoài.

“Thành phố Lăng có cái gì tốt? Hạn chế nhiều muốn chết, còn không bằng nơi này, đồ ăn đồ dùng đều đầy đủ, chính là nơi an toàn.”

Cũng vừa lúc đến mười hai giờ trưa, đến thời gian ăn cơm.

Một người đàn ông khác đứng lên, từ kệ hàng gần nhất kéo ra một cái thùng lớn, bên trong có một chút đồ ăn và nước uống.

Lại bị đồng bọn kéo kéo, ánh mắt nhìn về phía hai người Nguyên Ấu Sam ý bảo để sau, hắn ta lại đem thùng nhét trở về, lớn tiếng nói:

“Đến giờ ăn cơm, mấy người đi vào phía trong tiệm lấy ít đồ ăn ăn đi.”

Mười mấy người sống sót có chút chần chờ, có người lộ vẻ mặt vui mừng, rất nhanh đều đứng dậy đi vào khu kệ để hàng lựa chọn đồ ăn.

Nguyên Ấu Sam thính lực tốt, có thể nghe tiếng nói thầm của hai người đã đi xa: “Phải cho người mới thích ứng hoàn cảnh một chút…”

Cách khá xa, Cố Văn Anh thoáng nghiêng đầu nhìn người đàn ông vẫn canh giữ ở cửa lớn, nhỏ giọng nói: “Đám người này có chút kỳ lạ, không giống người tốt.”

“Thật sự không phải thứ gì tốt, bà nhìn thấy người đàn ông lúc nãy lấy thùng ra không, tôi đoán qua một chút, bên trong không phải đồ ăn dự trữ, hẳn là chuẩn bị phân phát cho những người sống sót nơi này, bọn họ bị hạn chế đồ ăn.”