Chương 27: Điên cuồng tích trữ vật tư (3)

Cố Văn Anh mở to hai mắt nhìn, “Trạm phục vụ có nhiều đồ ăn như vậy, cho dù ăn căng bụng cũng không sợ hết chứ?”

Nguyên Ấu Sam ngẩng cằm lên, ý bảo bà nhìn một nhà ba người cách đó không xa.

Vợ chồng trẻ tuổi mang theo một đứa con trai 6, 7 tuổi, ở một kệ đồ ăn dù hành động một mình bọn họ cũng rất khắc chế, không dám lấy nhiều.

Bé trai mắt rưng rưng kéo vạt áo người phụ nữ: “Mẹ, con muốn ăn bánh quy và khoai tây chiên.”

Người phụ nữ trẻ tuổi quay đầu nhìn cửa lớn, chống lại ánh mắt của mấy người đàn ông sau lưng, run lên một cái xoay đầu đi, ôm chặt đứa bé.

Khẽ cắn môi, cô ta đem một gói kẹo Skittles vụиɠ ŧяộʍ giấu vào trong tay áo.

Nguyên Ấu Sam lạnh giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, cái trạm phục vụ này đã bị đám người kia không chế, bọn họ muốn đem nơi này tạo thành một căn cứ nhỏ, tự làm người lãnh đạo.”

Từ khi vào bên trong cửa hàng cô đã cảm thấy không khí có chút không đúng.

Những người sống sót kia thái độ quá kỳ lạ, tốp năm tốp ba núp ở nơi hẻo lánh, ánh mắt cũng né tránh, có dáng vẻ không cảm thấy an toàn.

Sau khi nhìn thấy thùng đồ ăn kia, càng xác định suy đoán của cô.

Những người đàn ông khoẻ mạnh này nhân lúc mạt thế đến, những người bên trong không thể ra ngoài, ở trạm phục vụ này chiếm núi làm vua, thậm chí còn mạnh mẽ khống chế vật tư.

Rõ ràng có rất nhiều đồ ăn, nhưng bọn họ lại mang những đồ ăn hết hạn cho người sống sót ăn.

Chỉ sợ những người phản kháng đã bị trấn áp mấy nhóm, khiến bọn họ tự lấy cũng không dám lấy nhiều.

Bây giờ dùng vẻ mặt ôn hoà với hai người Nguyên Ấu Sam, bất quá cũng vì chưa thăm dò được rõ hai người.

Đoán chừng không bao lâu nữa, đám người này sẽ để lộ bộ mặt thật của chính mình.

Lòng bàn tay Cố Văn Anh rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Bà lại quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện mấy người đàn ông kia tuy rằng mặt ngoài bình thường, nhưng trên thực tế vẫn luôn nhìn đến hai người, rõ ràng đang giám thị bọn họ!

Coi như Nguyên Ấu Sam lợi hại, nhưng cô dù sao cũng chỉ có một người, đối phương có đến tận mấy người thanh niên khoẻ mạnh!

Cố Văn Anh trong lòng tràn đầy áy náy, “Nếu không phải tôi đề nghị đến trạm phục vụ, sẽ không gặp tình huống như vậy…”

Nguyên Ấu Sam trấn an nói: “Hiện tại trật tự nào còn an toàn, hôm nay không gặp người xấu, về sau cũng sẽ gặp không ít.”

“Bà đừng lo lắng, chúng ta lấy vật tư trước đi.”

Nói xong, đầu ngón tay cô chạm vào giá đặt hàng nước khoáng, cả một hàng nước nháy mắt biến mất, cùng lúc đó trong không gian xuất hiện một loạt bình nước.

Ở cửa lớn, người đàn ông đầu húi cua nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, nói với Triệu Lỗi:

“Triệu ca, tại sao lại để cho bọn họ lấy?”

Triệu Lỗi thần sắc bình tĩnh, cầm miếng vải lau chùi chuỷ thủ trong tay, “Hai người phụ nữ, có liều mạng lấy cũng được bao nhiêu.”

Người khác hừ cười một tiếng, “Coi như có thể lấy hết, cũng phải xem có thể mang đi được hay không.”

Triệu Lỗi không nói chuyện, chuỷ thủ treo ở bên hông, hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.

Không gian của Nguyên Ấu Sam sau khi thăng cấp dung lượng rất lớn, mà trạm phục vụ lại có hình dạng một khu siêu thị.

Đầu tiên cô lấy nhu yếu phẩm nhiều một chút.

Lần đầu tiên sau khi phát hiện không gian cô đã làm một cái thực nghiệm nhỏ.

Nguyên Ấu Sam đem một gói thịt bò khô mở ra chia làm hai phần, một phần để ở bên trong không gian, một phần để túi bên ngoài.

Còn có yến mạch cũng được làm thí nghiệm cùng, cũng lấy ra chia làm hai phần.

Sáng hôm nay lấy mẫu ra quan sát thì phát hiện, thịt khô và yến mạch để túi bên ngoài hoặc là ẩm ướt mốc meo, hoặc là đã cứng ngắc phải bỏ đi.

Nhưng bên trong không gian thì khác, giống như đồ ăn vừa mới được mở ra, hương vị vẫn giống y như mới!

Không gian của cô có thể ngưng thời gian lại, đồ vật bỏ vào như thế nào, lấy ra vẫn còn nguyên như vậy, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Bởi vì phát hiện ra điều này, khi thấy trên kệ trưng bày có trái cây, Nguyên Ấu Sam chọn những quả còn tươi không bị hư hỏng, đều thu hết vào không gian, không lo chúng sẽ bị thối.

Những loại quả như nho, dâu tây linh tinh, đều đã bốc mùi sinh ra côn trùng, dẫn đến khu trái cây có mùi không dễ ngửi.

Hơn nữa đám người Triệu Lỗi kia không thích ăn trái cây, những loại quả như hồng, cam, quýt nhỏ đều còn ở quầy trái cây, vẫn luôn yên lặng nằm ở kệ hàng.

Thời mạt thế, thực vật vô cùng khan hiếm, số lượng không nhiều mọi người chỉ có thể ăn lương khô, mấy thứ trái cây này chỉ tồn tại trong phòng thí nghiệm.

Nguyên Ấu Sam vẫn nhớ rõ, bản thân lúc đứng nhất trong một nhiệm vụ rất gian nan, được thượng tầng khen thưởng cho tiểu đội các cô chính là hai quả táo trong phòng thí nghiệm.

Cô và đồng đội chia nhau ăn, hương vị chua ngọt kia, đời này cô không thể quên được.

Cầm lấy một quả lên mũi ngửi ngửi, mùi trái cây thơm ngọt khiến ánh mắt cô sáng ngời trong suốt.

Lấy hết toàn bộ!