Chương 24: Đi đến căn cứ thành phố Lăng (3)

Sau khi Nguyên Ấu Sam rời đi, Cố Văn Anh nhìn hướng phòng học vẫn yên tĩnh, không tránh được có chút lo lắng.

Thời gian trôi qua từng chút một, mặt trời càng ngày càng lên cao. Đúng lúc này, một bàn tay vỗ vào của xe khiến bà sợ tới mức run lên.

Quay đầu nhìn, Cố Văn Anh thấy thiếu nữ khom lưng chỉ để lộ ra đôi mắt, đang loay hoay mở khoá cửa xe.

Nguyên Ấu Sam xoay người ngồi vào trong xe, mang theo một người đầy mùi máu tanh, rất rõ ràng dọc đường đi cũng không yên bình.

Đem cửa xe khoá lại, cả người cô mềm lại ngồi trên ghế thở ra một hơi.

“Đã xong, chúng ta phải đi nhanh lên nếu không chỉ trong chốc lát nữa sẽ loạn hết lên không đi được, tôi phải ngủ bù.”

Cẩn thận nghe kỹ, radio bên ngoài đã được phát, tiếng điện lưu rất nhỏ đang truyền đi truyền lại trong không khí.

Cố Văn Anh gật đầu: “Cô yên tâm ngủ đi, tôi đã xem kỹ bản đồ, ven đường nếu phát hiện siêu thị sẽ đánh thức cô.”

Xe khởi động hấp dẫn một đợt tang thi đi lại vào buổi sáng, nhìn từ kính chiếu hậu có thể thấy những quái vật kia từng đợt từng đợt đi lên.

Thiếu nữ ngồi ở ghế phó lái đã nheo đôi mắt lại, khoé môi khẽ nhếch, có ánh mặt trời nhạt dừng trên khuôn mặt trắng muốt của cô, khiến lông tơ dường như cũng đang phát sáng.

Cố Văn Anh đạp chân ga, trực tiếp đi qua cửa lớn.

Cũng đúng lúc này, loa phát thanh bỗng truyền phát ra âm thanh.

Trong khu ký túc xá, Trương Duyệt và Lý Phàm Y đang co rúc ở trên giường, một người đang ngẩn người, một người đang yên lặng khóc.

Bên ngoài cửa ký túc xá mơ hồ nghe thấy động tĩnh, đều là những quái vật kia đang đi lại.

Khi virus truyền nhiễm thì hai người vừa mới về đến ký túc xá đang chuẩn bị tắm rửa, sau khi nghe được tiếng kêu gào thảm thiết, nghĩ đến lời nhắc nhở của Nguyên Ấu Sam lên không đi ra ngoài.

Nhưng một người bạn cùng phòng khác không nghe, nhất định muốn ra hành lang xem thử tình huống, kết quả cũng không quay lại nữa.

Trong ký túc xá còn một ít nước và đồ ăn vặt, nước đã dùng hết ngày hôm qua, đồ ăn còn nhiều nhất nửa ngày nữa là hết.

Ba ngày nay, hai người họ thường thường nghe thấy âm thanh rống gào, tiếng kêu thảm thiết. Mỗi ngày đều có người không nhịn được nhảy lầu, sợ hãi trong lòng đã chậm rãi biến thành tuyệt vọng.

Sáng sớm hôm nay, trời vừa sáng, sân thể dục cách đó không xa radio bỗng vang lên, một giọng nữ bình tĩnh vang lên khắp sân trường.

Theo âm thanh này vang lên, phòng ngủ dưới tầng, trong phòng ăn, tang thi đang đi lại trên sân thể dục đều kéo đến chỗ phát ra âm thanh tụ lại, từng tiếng gào thét phá tan sự tĩnh mịch sáng sớm.

Lý Phàm Y từ trên giường ngồi bật dậy, “Trương Duyệt, cậu nghe! Có phải hay không…có phải giọng của Nguyên Ấu Sam hay không?”

Hai người nhanh chóng xuống giường, trốn ở sau tấm rèm cửa mở ra một khe hở, nhìn từ ban công xuống, có thể nhìn rõ tang thi từ mọi nơi bị âm thanh radio hấp dẫn, đang theo phương hướng đó đi lại.

Trương Duyệt: “Là giọng của cậu ấy!”

Cô ta vừa khóc lại vừa cười, tập trung lắng nghe nội dung trong radio.

So với suy nghĩ của Nguyên Ấu Sam không kém là bao, xác thật trong ký túc xá còn có không ít học sinh may mắn sống sót. Nhưng lương thực của bọn họ cũng không thể chống đỡ bao lâu nữa, có không ít người có suy nghĩ muốn tự giải thoát bản thân.

Trong ký túc xá điện nước đều đã ngừng, không còn mấy cái di động còn pin, chính phủ thông báo tin tức căn bản bọn họ đều không biết.

Từ khe hở nhìn ra ngoài, Trương Duyệt cùng Lý Phàm Y có nhìn thấy phía sau bức rèm những phòng đối diện đang run nhẹ, chứng tỏ có những học sinh may mắn còn sống đều đang lắng nghe radio.

Bọn họ cuối cùng cũng biết nhược điểm của tang thi, biết phương hướng căn cứ, biết chính phủ không từ bỏ bọn họ…

Cuối cùng, thiếu nữ trong radio nói: “Tang thi vô cùng nhạy cảm với âm thanh, hy vọng các người có thể bắt chặt cơ hội.”

Nói xong, âm nhạc bắt đầu quanh quẩn trong sân trường trống trải.

Lý Phàm Y nghe được một đoạn, dở khóc dở cười, “Cậu ấy tại sao lại phát bài này chứ, tăng thêm bầu không khí sao?”

Nguyên Ấu Sam trùng hợp lựa chọn bài “Lành lạnh”, phối hợp với tiếng gào xa gần của tang thi, rất có cảm giác vui vẻ kỳ lạ.

Điều này khiến tang thi khắp trường đều sẽ bị hấp dẫn đến cột radio.

Nhìn dưới tầng càng ngày càng ít tang thi, không ít học sinh trong lòng đều có thêm sức mạnh.

Trong phòng ký túc xá nam, bốn nam sinh mặc quần áo dài, lấy dao gọt trái cây, gậy sắt chờ sẵn.

“Chúng ta có mấy người đều là nam sinh có tay có chân, hiện tại tang thi phía dưới đã bị dẫn đi, liều một phen chạy ra! Nếu thành công đến căn cứ thoải mái cơm no rượu say, không thành công cũng tốt hơn với chết đói trong ký túc xá!”

Trong phòng ngủ nữ, ba nữ sinh đổi lại đồ thể thao, lấy hết đồ ăn không còn nhiều để vào trong túi.

“Các chị em, chúng ta cũng phải rời khỏi đây, tôi không muốn ở lại chết đói cũng không muốn bị tang thi ăn!”

Rất nhanh đã có nhóm học sinh đầu tiên chuẩn bị tốt dũng khí, xông ra khỏi ký túc xá.