Chương 23: Đi đến căn cứ thành phố Lăng (2)

Nhưng Tần Thụ Lan chỉ đỏ hồng mắt, “Không trách cậu, tôi biết không phải lỗi của cậu.”

Hai người nhỏ giọng không biết đang nói cái gì, có kèm theo tiếng khóc nhỏ của nữ sinh.

Cố Văn Anh mở xe của mình ra trước, lúc mở xe của phó hiệu trưởng bỗng phát ra tiếng vang, may mà âm thanh chỉ lướt qua trong nháy mắt, không hấp dẫn tang thi đến.

Sau khi cân nhắc, Nguyên Ấu Sam quyết định sẽ lái xe của phó hiệu trưởng, tuy rằng cô không nhận biết những chiếc xe này, nhưng nhìn vào gầm xe cao hay thấp thì so với xe của Cố Văn Anh, chiếc xe này thích hợp đi đường xa hơn.

Mà Tần Thụ Lan và Quý Quang Nhạc cũng nhận được một chùm chìa khoá xe khác, từ đây chia ra, mỗi người một ngả.

Cổng ra vào trong trường học là cửa tự động thông minh, xe từ bên trong trường học có thể trực tiếp đi ra.

Nguyên Ấu Sam còn một việc nữa phải làm, mà hai người kia muốn rời đi trong đêm nay.

Trước khi rời đi, Quý Quang Nhạc giả mù mưa sa nói câu cảm ơn với Nguyên Ấu Sam, rồi sau đó khởi động xe nghênh ngang rời đi.

Tiếng động cơ và đèn xe dẫn tới tang thi đuổi theo một đường, tiếng gào thét liên tiếp vang lên.

Nguyên Ấu Sam nghĩ đến lúc khiêng Tần Thụ Lan vô tình phát hiện ra dấu vết, thần sắc cô bình tĩnh nhìn đuôi xe đang rời đi, thậm chí còn phất tay chúc bọn họ thuận buồm xuôi gió.

Dù sao cô cũng không cần tính toán với người chết, đúng không?

Trên xe, Tần Thụ Lan co rúc trên ghế phó lái, vẻ mặt uỷ khuất: “Tôi không phải chỉ kêu một chút sao? Cái người tên Nguyên Ấu Sam kia biết rõ tôi ngã bị thương còn cố ý giày vò tôi, dáng vẻ cao cao tại thượng thật ghê tởm muốn chết!”

Quý Quang Nhạc nhẹ giọng an ủi: “Cô ta nhất định là muốn ra khỏi thành phố này, nói không chừng về sau cũng không có cơ hội gặp lại!”

Tần Thụ Lan bị lời này lấy lòng, bĩu môi không nói lời nào.

Quý Quang Nhạc: “Thụ Lan, hiện tại thế giới loạn như vậy, không bằng về sau chúng ta đồng hành cùng nhau đi?”

Hắn ta vẫn luôn thích thầm Tần Thụ Lan, nhưng theo đuổi không có kết quả.

Hiện tại mạt thế đến, một người phụ nữ yếu ớt tất nhiên muốn có chỗ dựa, đúng là tạo cơ hội cho hắn ta.

Tần Thụ Lan nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, nụ cười lập tức cứng đờ, ấp úng đáp: “trước tiên tìm được người nhà đã rồi nói sau…”

Cảm thấy có chút ngứa, cô ta nhịn không được gãi gãi, phát hiện mu bàn tay giống như trong lúc chạy trốn bị dây thép cắt vào tạo ra vết thương, chảy ra tơ máu.

Gãi hai lần cô ta cũng không quá để ý, ở trong lòng nói thầm: gia cảnh Quý Quang Nhạc không tốt, dáng người vừa gầy vừa thấp, làm bạn thì được, nếu để yêu thì…

Trong lòng mỗi người đều có mục đích riêng, xe đi càng lúc càng xa.

Bên trong, Nguyên Ấu Sam dựa theo lời Cố Văn Anh ngả vào ghế phó lái, một người có thể vùi vào bên trong vô cùng thoải mái.

Cửa kính xe là một chiều, có thể thấy được phong cảnh bên ngoài nhưng bên ngoài không thể nhìn vào.

Kỳ thật như vậy cũng có thể nghỉ ngơi ngay trên xe, Cố Văn Anh trong lòng có chút sợ, nhưng lại cảm thấy nguyên Ấu Sam nói rất có lý.

Nguyên Ấu Sam: “Trên đường đến căn cứ có thể sẽ không thể tìm được nơi an toàn, chúng ta chỉ có thể nghỉ ngơi trên xe, thay nhau gác đêm.”

“Sáng sớm ngày mai sẽ lên đường đến căn cứ ở thành phố Lăng, nơi đó hẳn sẽ an toàn.”

Bởi vì ngày mai phải lái xe, Nguyên Ấu Sam nhường Cố Văn Anh đêm nay ngủ trước, cô canh gác.

Cố Văn Anh cũng không có ý kiến, tháo kính mắt ra, tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.

Tuy rằng một giấc ngủ này cũng không yên ổn, nhưng bên cạnh có đồng đội có thể dựa vào bà cũng coi như yên tâm.

Thời điểm trời vừa sáng, phía chân trời trồi lên ánh bình minh, Nguyên Ấu Sam lay Cố Văn Anh, chờ bà tỉnh dậy, nói:

“Bà cứ chờ trên xe, nhiều nhất mười phút nữa tôi sẽ quay lại, sau đó xuất phát.”

Cố Văn Anh xoa mặt, :”Cô hãy cẩn thận.”

Nguyên Ấu Sam cũng không giấu chuyện mình muốn làm. Ngày hôm qua, lúc trên tầng bốn cô thấy trên tường tầng dưới treo một chiếc loa phát thanh lớn.

Theo lời Cố Văn Anh nói, phòng phát thanh phía tây của trường ở tầng hai.

Bởi vì nguồn điện bên này hay bị hỏng, thường xuyên bị cắt điện, các giáo viên đành xin nhà trường bố trí máy phát điện.

Có thể bây giờ vẫn còn điện dự trữ, thu phát âm không có vấn đề gì.

Lúc nhìn thấy, Nguyên Ấu Sam suy nghĩ ngay một vấn đề.

Trong ký túc xá trường học còn bao nhiêu học sinh may mắn còn sống?

Bọn họ không giống cô, tìm được rất nhiều sạc dự phòng, lại tiết kiệm điện. Sau gần ba ngày, còn có bao nhiêu người còn pin điện thoại, có thể nhận được thông tin của phát sóng trực tiếp?

Chỗ tụ tập nhiều người nhất là nhà ăn, sân thể dục và những toà nhà dạy học, xem như bọn họ muốn tự cứu, cũng khó tìm cách thoát ra được.

Mấy vấn đề này khiến cô suy nghĩ trong thời gian rất lâu.

Không xoắn xuýt nhiều, cô vẫn đưa ra một quyết định.

Trên người Cố Văn Anh vẫn còn điện thoại, chỉ là không có pin. Nguyên Ấu Sam sạc cho bà khoảng 20% pin.

Sau đó cô lấy di động của mình ra đối chiếu, ghi âm những phần tin tức quan trọng lại.

Quay xong, phát hiện thời gian ghi âm có chút ngắn, không đủ dài.

Nghĩ nghĩ, cô liền thu mấy bài hát vào phần sau, muốn để phát lặp lại nhiều lần.