Chương 13: Vì sao cô không cứu hắn?(1)

Trong phòng một mảnh tối tăm, còn có hỗn tạp hương vị thối rữa, không khí không còn trong lành.

Có lẽ do phó hiệu trưởng thối rữa trong không gian bịt kín, tạo ra mùi vị không dễ ngửi.

Vào đến cửa Phùng Khoan vẫn còn nhỏ giọng than thở.

“Dù sao tang thi không thể lên đến đây, đúng là làm điều thừa, hết chỗ nói nổi.”

Nguyên Ấu Sam xem như không nghe thấy, cô lên phía trước mở cửa sổ ra hít thở không khí, rồi sau đó quay đầu nói:

"Khoá trái cửa lại, hiện tại tầng bốn an toàn, nhưng nói không chừng sẽ xảy ra biến cố.”

Phùng Khoan hừ lạnh một tiếng: “Làm bộ.”

Cố Văn Anh liếc hắn một cái, nhăn mày lại, đi lên phía trước muốn đóng cửa lại.

Đúng lúc này, một bàn tay không huyết sắc trắng bệch bỗng nhiên từ ngoài cửa thò vào, chặn được cánh cửa sắp đóng lại, dùng lực lớn chống đỡ.

Sức lực ngăn ở cửa rất lớn, trực tiếp ngăn lại cửa phòng sắp bị đóng lại.

Cố Văn Anh đột nhiên nhìn thấy một người, kinh hô một tiếng lùi mạnh về phía sau, thiếu chút nữa bị doạ đến tim ngừng đập.

Nghe thấy động tĩnh, Nguyên Ấu Sam cảnh giác nhìn qua.

Cửa phòng bị đẩy ra một chút, nhìn thấy gương mặt của chủ nhân bàn tay kia, lập tức khiến Cố Văn Anh và mấy học sinh khác nhẹ nhàng thở ra.

Không phải tang thi, là người quen của bọn họ.

Nữ sinh duy nhất trong ba người Tần Thụ Lan mở to mắt nhìn, vẻ mặt xấu hổ: “Lưu Bá Xuyên? Cậu, cậu không phải đã chạy đi rồi sao?”

Lưu Bá Xuyên chính là thanh niên chạy xuống tầng một, đem tang thi dẫn đến phía Nguyên Ấu Sam.

Sắc mặt hắn ta trắng đến doạ người, vẻ mặt có chút âm trầm, ánh mắt đảo qua người thiếu nữ đang đứng bên trong cùng, rồi sau đó quay về phía mấy người này lộ ra vẻ mặt cười tươi vô hại.

"Tang thi dưới tầng không phải đều đi về phía này sao? Không chạy ra được tôi đành quay lại. Cố lão sư, các cậu cho tôi vào cùng được chứ?”

Cố Văn Anh không nói chuyện, chỉ là quay đầu nhìn về phía Nguyên Ấu Sam.

Mà ba người kia cũng do dự, cảm thấy Lưu Bá Xuyên trở nên kỳ lạ, ánh mắt âm khí nặng nề.

Thấy bọn họ không nói lời nào, Lưu Bá Xuyên hơi nheo mắt lại, bất mãn nói: “Mọi người đều là bạn học, không cần nhỏ mọn như vậy chứ?”

Thấy giọng hắn mang theo ác ý, Tần Thụ Lan và Quý Quang Nhạc cũng có chút lùi bước.

Phùng Khoan ánh mắt đảo qua người trong phòng, trong lòng có ý nghĩ khác.

Cố Văn Anh rõ ràng đã theo phe Nguyên Ấu Sam, hai người còn lại đều quá yếu đuối, bị một thiếu nữ không rõ lai lịch doạ sợ.

Nếu có Lưu Bá Xuyên, hai người nam nhân bọn họ liền có thể chiếm vị trí chủ đạo trong phòng.

Hắn cười cười, nghiêng người tránh ra một con đường: “Đương nhiên là được, trường học đều là gia..”

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Lưu Bá Xuyên dễ nhìn một chút, đẩy cửa ra muốn bước vào văn phòng.

“Không được.”

Nguyên Ấu Sam mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Bá Xuyên, nắm chặt gậy bóng chày trong tay, đi đến phía cửa.

Không khí trong phòng đột nhiên cứng đờ.

Tần Thụ Lan và Quý Quang Nhạc yên lặng lui sang một bên, ngược lại Cố Văn Anh đi đến đứng bên cạnh Nguyên Ấu Sam.

Phùng Khoan vẻ mặt khó chịu, vừa muốn mở miệng nói gì đó đã bị một câu nói chặn họng lại.

Nguyên Ấu Sam: “Cậu bị tang thi cào bị thương, có đúng không?”

Ánh mắt cô dời xuống, bình tĩnh nhìn đùi phải Lưu Bá Xuyên. Quần dài phía sau xác thật bị dính một chút máu đỏ, chắc hẳn vải vóc chỗ đó cũng đã bị xé rách.

Bởi vì hắn ta quay lưng lại với mấy người trong phòng, ánh sáng trong phòng cũng tối tăm, trừ cô đứng bên ngoài, mấy người khác căn bản không phát hiện ra.

Lời này vừa nói ra, Lưu Bá Xuyên gương mặt vốn trắng bệch bỗng trầm xuống. Tần Thụ Lan đầy hoảng sợ, không ngừng lui về phía sau.

Ngay cả Phùng Khoan cũng có chút kiêng kị, không tiếng động lùi ra xa.

Lưu Bá Xuyên: “Bạn học này thật biết nói đùa, chỉ là lúc lên tầng bị té ngã, không có liên quan đến tang thi.”

Nguyên Ấu Sam: “Nhưng tôi không tin, nếu cậu dám kéo ống quần lên để chúng tôi xem miệng vết thương, xem xem có phải vết cắt do bị ngã hay không, ai không ngốc cũng nhìn ra được.”

“Nếu không nguyện ý chứng minh, vậy thật xin lỗi, không ai có thể xác định vết thương của cậu có nguy hiểm hay không. Bên ngoài vẫn còn rất nhiều phòng trống, cậu có thể đi qua ở tạm.”

Cô dơ cây gậy đang nắm trong tay lên, để ngang người, thái độ vô cùng rõ ràng.

Chỉ cần Lưu Bá Xuyên dám bước vào căn phòng này, cũng đừng trách cô ra tay.

Sắc mặt Lưu Bá Xuyên khó coi, đáy mắt mang theo ác độc chết chóc nhìn chằm chằm vào Nguyên Ấu Sam, trầm mặc một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.