Chương 14: Vì sao cô không cứu hắn? (2)

Lúc này, mọi người trong lòng đều đã có phỏng đoán.

Tần Thụ Lan co quắp trốn vào góc trong cùng, giọng the thé nói: “Cậu bị cắn bị thương còn muốn ở cùng chúng tôi, căn bản không có ý tốt gì!”

Không có ai chất vấn lời Nguyên Ấu Sam nói.

Bọn họ cũng đều biết hậu quả sau khi bị tang thi cắn, bị uy hϊếp đến mạng sống thì đến ngay cả Phùng Khoan cũng không dám tranh cãi.

Nhưng trong lòng hắn càng thêm khó chịu.

Vốn mình mới là người dẫn đầu đám người này, bây giờ mọi người đều bị một thiếu nữ chỉ huy…

Hừ lạnh một tiếng, hắn ta cất giọng âm dương quái khí :”Trên tay cô cũng có vết thương đấy, có thể chứng minh không phải tang thi cắn không? Tôi cũng muốn xem miệng vết thương của cô, mới đảm bảo được an toàn.”

Cố Văn Anh không nghĩ ra hắn sẽ nói lời như này, đột nhiên cả giận nói, :”Để chúng tôi ra ngoài mới vừa ý cậu có phải không?”

Tuy rằng biết Nguyên Ấu Sam mới ngắn ngủi được mười phút, nhưng cô đã thể hiện thực lực của mình, tang thi trong phòng này cũng là cô giải quyết.

Vết thương trên cánh tay cô, cùng với vết thương trên trán mình, Phùng Khoan chẳng lẽ thật sự không biết đến từ đâu sao?

Nói ra được những lời này, quả thực quá mất mặt.

Phùng Khoan lúc này mới nhớ trên trán Cố Văn Anh cũng có vết thương, ngượng ngùng cười nói: “ Cố lão sư đừng tức giận, em chỉ đùa một chút thôi.”

Nguyên Ấu Sam không cáu giận, thậm chí còn nhếch môi cười, lộ ra một nụ cười có thâm ý.

Cô vén tay áo lên đến tận đầu vai, cánh tay trắng muốt như ngọc ngay cả một dấu vết màu đỏ cũng không có.

“Có lẽ cậu nhìn lầm rồi, tôi không hề bị thương.”

Phùng Khoan không thể tin mở to nhìn, :”Không có khả năng!”

Khi Nguyên Ấu Sam lên tầng, hắn nhìn thấy rõ ràng vết thương kia bị cứa rất sâu vào da thịt!

Nhưng hắn không biết là, Nguyên Ấu Sam là dị năng giả hệ chữa trị, lúc ở trên hành lang đã dùng dị năng khép vết thương của mình lại.

Phùng Khoan quay lưng về phía cửa không hề có chút cảnh giác nào, cũng không hề phát hiện Lưu Bá Xuyên phía sau có chút khác thường.

Khuôn mặt vốn trắng bệch dần biến thành màu xanh, đôi mắt không được tự nhiên thỉnh thoảng lại trợn trừng lên.

Gân xanh trên cánh tay nhô ra, mạch máu hắn đang không ngừng chuyển động, dường như đang có thứ gì đó muốn chui ra ngoài.

Lưu Bá Xuyên cảm thấy cơ thể mình vô cùng ngứa ngáy, ngứa đến mức trái tim hắn muốn nổ tung.

Mùi hương trên người mấy người trước mặt không ngừng truyền đến, hắn ta quá đói, chỉ muốn xông lên nuốt chửng toàn bộ bọn họ.

Trong lòng hắn ta rõ ràng, bản thân đang biến dị.

Lưu Bá Xuyên xác thật bị tang thi cào.

Vốn dĩ hắn ta muốn theo sát Nguyên Ấu Sam chạy lên tầng, nhưng do cô chạy thật sự quá nhanh, chờ đến khi hắn đuổi theo lên đến tầng ba, mới phát hiện trên cầu thang có tang thi đang nằm gào thét.

Chính lúc đó hắn ta bị tang thi cào vào chân, hắn ta vẫn liên tục an ủi mình rằng miệng vết thương chỉ có một chút, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Trong tuyệt vọng, Lưu Bá Xuyên càng thêm oán hận.

Vẻ mặt hắn ta dần dần trở nên dữ tợn, khoé miệng bắt đầu co giật, đột nhiên lao đến phía mấy người trong phòng.

Dựa vào cái gì chỉ mình hắn biến thành tang thi?

Hắn ta muốn tất cả mọi người cùng nhau xuống địa ngục!

Nguyên Ấu Sam nhìn có vẻ như đang cùng Phùng Khoan cãi cọ, trên thực tế vẫn luôn nhìn chằm chằm Lưu Bá Xuyên. Trong nháy mắt khi hắn phát điên, cô nhanh chóng nắm tay Cố Văn Anh kéo về phía sau.

Chờ Phùng Khoan lấy lại ý thức, thì đã có một lực mạnh va vào lưng hắn, mùi tanh hôi phả vào mặt, Lưu Bá Xuyên biến thành tang thi gắt gao ôm hắn ta không ngừng cắn xé.

Sau gáy hắn trực tiếp bị xé đến mức máu thịt mơ hồ, hắn ta kêu gào thảm thiết.

Hắn giãy dụa đưa tay về phía Nguyên Ấu Sam, lại trong lúc hoảng sợ bị một chân đá ra khỏi phòng.

Nguyên Ấu Sam lần này dùng lực rất lớn, ngay lập tức đạp cả hai người ra khỏi phòng, sau đó nhanh chóng tiến lên khoá trái cửa phòng lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng giãy dụa kêu gào thảm thiết, tiếng đập cửa kịch liệt vang lên, nhưng cô như không nghe thấy, đi vào trong phòng.

Ngước mắt lên, cô phát hiện Tần Thụ Lan và Quý Quang Nhạc đang nhìn cô với ánh mắt đầy hoảng sợ.

Sau một lúc do dự, Quý Quang Nhạc run run giọng nói: “Lúc nãy.. rõ ràng cô có thể cứu Phùng Khoan.”

Nhưng cô không cứu, thậm chí mặc kệ hắn bị cắn xé.

Nửa câu sau hắn không dám nói ra khỏi miệng, bởi vì hắn cảm thấy cô gái này thật sự máu lạnh.

Tuy rằng những tang thi kia đều là quái vật, nhưng trước đó hai ngày chúng đều cùng bọn họ là bạn học của nhau.

Người bình thường đều do dự, sợ hãi, nhưng sao có thể coi như cây cỏ mặt không đổi sắc gϊếŧ chóc?

Nguyên Ấu Sam ngồi trên ghế sô pha mềm mại, mềm nhũn như đống nước.