Chương 12: Toà nhà kho học kỹ thuật rối loạn (3)

Thông qua nửa phút ngắn ngủi kia, Cố Văn Anh liền cảm thấy cô gái trước mặt lớn lên tuy rằng nhu nhược, nhưng tính tình trầm ổn quyết đoán, còn rất có năng lực.

Thấy hai người đi vào trong, ba người liếc nhau, “Muốn qua nhìn một chút không?”

“Đi, xem xem bọn họ muốn làm gì.”

Phòng học tầng bốn không được bố trí dày đặc như dưới tầng, Nguyên Ấu Sam dọc theo đường đi có thể thấy mấy gian phòng đều có cửa gỗ phổ thông, cửa sổ thuỷ tinh, cũng không an toàn.

Chỉ có một phòng có cánh cửa gỗ màu cà phê đậm, là văn phòng của phó viện trưởng.

Cô cong tay lên cửa gõ gõ, nghe âm thanh liền biết cánh cửa này rất dày, đem lỗ tai dán lên cửa, cô có thể nghe được bên trong có động tĩnh rất nhỏ.

Lúc này, ba người đi theo phía sau có chút không kiên nhẫn, lại rất tò mò xem cô muốn làm gì.

Phùng Khoan không nhịn được mở miệng: “Đến cùng cô muốn làm gì? Còn nữa cô là người của khoa nào?”

Trong lòng hắn nghĩ thầm, như thế nào trước kia không biết trường học có học muội cực phẩm như vậy.

Ba người cũng phát hiện, đầu gối tang thi chỉ cong được độ cong có hạn, căn bản không leo lên được cầu thang, cho nên cảm thấy chỉ cần trốn trên tầng bốn sẽ an toàn.

Nhưng Nguyên Ấu Sam không nghĩ như vậy.

Bởi vì cô có thể nhìn thấy trên bình luận, có không ít người nói mấy người này ngu xuẩn.

Rất hiển nhiên, tang thi không có khả năng vĩnh viễn trì độn.

Thời kỳ đầu trôi qua, khớp xương của bọn chúng sẽ mềm hơn, bậc thang với chúng sẽ không còn là việc khó khăn nữa.

Mà chính cô cũng đã chiến đấu với tang thi tiến hoá, biết loại kia linh hoạt như thế nào, tính công kích mạnh bao nhiêu.

Cô xoay người nói với Cố Văn Anh, :” Tôi muốn mở cửa xem bên trong có cái gì, bà lùi ra phía sau một chút.”

Phùng Khoan thấy cô căn bản không để ý đến mình, vốn là có chút tức giận, nghe vậy nói, :”Cô nói có thứ gì? Giả thần giả quỷ…”

Hắn vừa nói xong, Nguyên Ấu Sam đã kéo cửa phòng làm việc ra.

Một giây sau, một con tang thi dữ tợn mập mạp từ bên trong lao ra ngoài, tròng mắt trắng khẽ đao, miệng há to, mùi tanh hôi thối rữa phun ra.

Nhìn trang phục sạch sẽ, tay chân hoàn chỉnh, đoán chính là phó hiệu trưởng.

Sau khi bị lây nhiễm virus tự nhiên, biến thành tang thi vẫn bị nhốt ở bên trong văn phòng.

Mấy người phía sau phát ra tiếng hét chói tai, to đến mức màng tai Nguyên Ấu Sam phát đau, cô thuần thục giải quyết tang thi trước mặt.

Mấy người bị hoảng sợ sắc mặt trắng bệch, :”Cô mở cửa ra làm gì? Muốn hại chết chúng tôi sao?”

Nguyên Ấu Sam vẻ mặt khó hiểu, cô không rõ ràng lắm, tang thi đã bị gϊếŧ, bọn họ cũng không bị thương, vì sao vẫn la hét.

Cô lạnh giọng nói: “Chính mấy người tự muốn đi theo sau mông tôi, tôi ngăn cản mấy người à? Mấy người tự rời đi chỗ khác hoặc nâng khối thi thể này mang đi.”

Phùng Khoan :”Dựa vào cái gì chúng tôi phải mang đi? Gian phòng này cũng không phải của cô, chúng tôi không phải đồ ngốc, cô không có quyền…”

Nguyên Ấu Sam trở tay vung cây gậy đánh bóng chày lên, nện vào khung cửa, tiếng vang khiến thân thể mọi người run lên.

Vài giọt máu vẩy xuống bên cạnh chân mấy người, lập tức doạ sợ nam sinh vẫn còn muốn mở miệng chít chít gì đó.

“Chỉ bằng tang thi là do tôi gϊếŧ, cái phòng ở này là tôi chiếm.”

Cô nghiêng đầu :”Cậu có ý kiến gì sao?”

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.

[Mẹ ơi, tôi muốn vào bên trong, lấy một gậy đập cho não hắn ta nở hoa!]

[Oa, vợ của tôi thật ngầu! Dáng vẻ nghiêng đầu khinh thường cũng thạt dễ nhìn!]

[Người chơi này thật yếu gà, bị người ta lên mặt giễu cợt vẫn chưa động thủ. Nghẹn chết mất, một chút cũng không thoả mãn, mau bị tang thi gϊếŧ hết đi!]

Thiếu nữ vóc dáng chỉ cao tới cằm Phùng Khoan,gương mặt trắng noãn mềm mại, mắt hạnh môi đỏ mọng.

Một cô gái nhỏ xinh đẹp dùng giọng nói có chút ngọt ngào, nói lời bá đạo nhất, lại không có ai dám chất vấn.

Trong tay cô vẫn cây cầm gậy vừa giải quyết xong tang thi, vết máu nhuộm loang lổ, mấy người không ai nghi ngờ độ cứng rắn của nó.

Vết thương trên đầu Cố Văn Anh đã khô lại, dính lại tạo một vết sẹo nhỏ, nhìn có chút doạ người.

Bà ta đẩy mắt kính, dẫn đầu đi qua, kéo cổ áo tang thi trên mặt đất ném ra bên ngoài.

“Tôi muốn ở cùng bạn học này.”

Hai nam một nữ, trừ Phùng Khoan thân thể đang bất động, hai người khác có chút do dự, cuối cùng vẫn tiến lên cùng Cố Văn Anh kéo ra ngoài.

Sắc mặt hắn ta đỏ lên, như thế nào cũng không nghĩ đến hai người bạn nhanh như vậy đã phản bội, :”Các người!!!”

Nhưng ở dưới mắt Nguyên Ấu Sam, hắn không thể không nhịn sự không cam lòng cùng ghê tởm, tiến lên cùng kéo tang thi.

Tuy rằng hắn rất khó chịu dáng vẻ kiêu ngạo của nữ sinh này, nhưng để hắn ở bên ngoài một mình, hắn lại không dám.

Đợi mấy người kéo thi thể tang thi kia đến hành lang, Nguyên Ấu Sam dẫn đầu đi vào văn phòng, mấy người cũng theo sau tiến vào.