Chương 11: Toà nhà khoa học kỹ thuật rối loạn (2)

Quay đầu nhìn lại, thiếu nữ đã hai ba bước leo lên cầu thang, đúng là hướng hắn hắn vừa chạy trốn thoát ra!

Vừa lên tầng hai, Nguyên Ấu Sam liền ngửi thấy mùi máu tươi bao phủ khắp không trung khiến người ta buồn nôn.

Trong hành lang tối tăm, tiếng da thịt bị cắn xé khiến da đầu tê dại.

Nguyên Ấu Sam thấy được một người cả người dính đầy máu tang thi đang ngồi trên mặt đất, bị cắn xé đến mức cả người vẫn đang co giật, dường như đang dãy dụa xin giúp đỡ.

Cuối hành lang cạnh cửa sổ vẫn còn hai con.

Cô dời ánh mắt, bám vào tay vịn tiếp tục chạy lên tầng.

Ngược lại không phải cô máu lạnh, mà là chỉ cần bị tang thi cắn, miệng vết thương sẽ bị lây nhiễm virus, vài phút sau sẽ bị tang thi hoá.

Tang thi ngồi xổm ở dưới đất bị vật sống mới mẻ hấp dẫn, bò đánh về phía Nguyên Ấu Sam, cuối cùng bị cô cắm ở bậc thang.

Toà nhà khoa học kỹ thuật tổng cộng có bốn tầng, ở tầng ba cô phát hiện một người phụ nữ đang cầm cây lau nhà trong tay, giằng co cùng một con tang thi.

Ngươi phụ nữ cầm cây lau nhà tay đã đều run rẩy, lại biết rõ không thể để tang thi đến gần, điên cuông vung gậy ngăn cản.

Bởi vì quá mức khẩn trương, bà ta không phát hện Nguyên Ấu Sam tới gần.

Cây gậy lau nhà không chịu được lực lớn như vậy, răng rắc nứt ra một khe hở, trong lòng người phụ nữ phát lạnh, nghĩ thầm xong rồi.

Một bóng dáng đột nhiên từ bên cạnh bà ta xẹt qua.

Ầm một tiếng vang lên, một cây gậy rắn chắc đập về phía đầu tang thi, đánh nó lảo đảo lùi về sau.

Thừa dịp lúc này, Nguyên Ấu Sam cầm lấy cây gậy lau nhà từ trong tay người phụ nữ, dọc theo vết nứt bẻ bẻ gãy một cái.

Mặt rách bén nhọn như dao, một nửa bị cô trực tiếp cắm vào cổ tang thi.

Người phụ nữ ngây người vẫn chưa trở lại bình thường, cô đã triệt để giải quyết tang thi.

Cũng ngay lúc này, động tĩnh dưới tầng cũng lớn hơn.

Đàn tang thi bên ngoài càng ngày càng nhiều đã phá vỡ cửa lớn tầng một, tiếng bước chân, tiếng gào thét của chúng như cơn hồng thuỷ, lay động toà khoa học kỹ thuật.

Người phụ nữ sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt có chút tuyệt vọng.

Lúc này thiếu nữ bên cạnh mở miệng: “Bà không quay lại chỗ vừa trốn sao?”

Vừa nói xong, cô cầm trong tay cây gậy vừa bị cắt đứt một nửa, tiếp tục chạy lên tầng bốn.

Người phụ nữ như mới tỉnh mộng, đúng vậy, bây giờ không phải lúc tuyệt vọng.

Bà chạy theo sau cô lên tầng bốn.

Ngay lúc Nguyên Ấu Sam sắp lên đến tầng cao nhất của toà nhà thì một cái đầu ló ra, một cái thùng sắt bị ném xuống.

Cô né nhanh sang bên cạnh, rụt người vào một chút, chiếc thùng lăn mạnh đập vào bả vai cô, hung hăng lăn xuống bậc cầu thang.

Cảm giác nhoi nhói từ cánh tay truyền đến, cô cúi đầu mới phát hiện cánh tay phải đã bị góc sắc nhọn của chiếc thùng sắt cắt trúng, tạo thành vết rách lớn, máu tươi đã nhiễm đỏ cổ tay áo.

“Nhanh! Nhanh! Lấy cả ghế ném xuống ngăn cản chúng nó! Lũ quái vật muốn lên đây!”

Cô gái thét lên, cầm đồ vật trong tay tiếp tục ném xuống.

Nghe được âm thanh quen thuộc, người phụ nữ sau lưng Nguyên Ấu Sam nhô đầu ra, “Thụ Lan, là tôi! Cố Văn Anh! Không phải tang thi…ai u!”

Một cái nghiên mực nhỏ cứng đập trúng giữa trán người phụ nữ, đập lệch kính mắt của bà, máu tươi lập tức trào ra.

Nghe được giọng nói của Cố Văn Anh, người phía trên có chút chần chờ.

Nhân cơ hội này, Nguyên Ấu Sam vài ba bước đã trèo lên bậc thang, mở cửa cầu thang tầng bốn.

Tầng bốn có hai nam một nữ, nhìn bề ngoài đều là học sinh của trường. Nhìn thấy Nguyên Ấu Sam cả người dính không ít máu, mấy người sắc mặt trắng bệch lùi về phía sau.

“Cô.. cô là ai? Muốn làm gì?!”

Nguyên Ấu Sam không trả lời, nhìn quanh bốn phía, phát hiện cạnh cầu thang chồng chất một ít ghế dựa, ngăn tủ, chậu hoa,..

Trừ đó ra thì tầng bốn trống rỗng, không có tang thi.

Xem ra những người này muốn ngăn cản tang thi, mang những đồ vật ở tầng bốn ra đây, nghĩ dùng những thứ này ném xuống không cho tang thi lên tầng.

Trong lúc nhất thời, cô cũng không biết nên nói bọn họ ngây thơ hay là ngu xuẩn.

Sau lưng, Cố Văn Anh che trán đang chảy máu đi lên, gọng kính đều dính vết máu.

Mấy người nhìn thấy bà ấy, vẻ mặt càng thêm cứng ngắc.

Đứng đầu là một thanh niên tên là Phùng Khoan, tươi cười ngượng ngùng, :” Cố lão sư, cô không có việc gì thật tốt.”

Tần Thụ Lan lắp bắp :” Đúng.. đúng vậy, chúng em rất lo lắng cho cô, nhưng sợ đi xuống sẽ gặp phải những quái vật kia…”

Còn lại một nam sinh gầy tong teo đeo mắt kính tên là Quý Quang Nhạc, không có cảm giác tồn tại.

Ánh mắt Nguyên Ấu Sam đảo quanh mấy người một vòng, cảm thấy không khí có chút kỳ quái.

Cô nhìn quanh hành lang một chút, lập tức đi vào bên trong. Cố Văn Anh trầm mặc đi phía sau cô, cô cũng không ngăn cản.