Chương 57

Phức tạp đến nỗi chính anh cũng không biết nó là vui hay là giận!

Thẩm Văn rời ngón tay đi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cậu sau đó đứng dậy rời đi.

Tưởng Hoài đứng ở bên ngoài, chuẩn bị bắt đầu tiến vào game. Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Y bị dọa hết hồn, ngẩng đầu nhìn lên. Thẩm Văn rũ mắt, lông mi dài hạ xuống. Ánh mắt thâm trầm; ” Cậu vào bên trong đi! Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc! “

Tưởng Hoài: “? ? ?”

Không phải lúc nãy còn nói không hút sao?

Khi Thẩm Văn đi vào, Trang Thâm đã tỉnh không lâu.

Bác sĩ rút kim tiêm ra khỏi tay cậu. Trang Thâm dựa lưng vào đầu giường. Một tay đè lên miếng bông ở chỗ nãy vừa tiêm cho máu ngừng chảy. Giọng nói như không có lực: ” Cảm ơn! “

” Ăn một chút gì đó! Tốt nhất nên thanh đạm. Cơm trưa không ăn còn muốn đến trời học hành? Tuổi trẻ cũng không nên để ý đến sức khỏe của mình như vậy! ” – Bác sĩ dặn dò.

Trang Thâm gật đầu. Đôi môi nhạt màu. Đôi mắt màu nâu hơi nhạt nhìn về phía Thẩm Văn đang đứng ở cửa.

Thẩm Văn mở hộp đồ ăn được đặt trên bàn. Kiểm tra một chút nhiệt độ, cầm lên: ” Tôi mua một chút cháo, cậu ăn một chút! “

Trang Thâm nhìn rõ đồ trên bàn, chần chừ nói: ” Anh mua hết cả menu? “

Bên trong ngoài cháo có bốn đến bốn loại. Cháo trắng. Cháo thịt trứng muối. Cháo bát bảo. Cháo tổ yến, sữa bò. Vẫn còn bốc hơi nóng. Còn có tiểu long bao, bánh bao tôm, xiên chiên, trứng trà…….

Thẩm Văn khí lực tràn đầy gật đầu một cái: ” Có thể mua đều mua! “

Trang Thâm: ” … “

Dù gì đối phương cũng là vì cậu mà mua nhiều như vậy. Ít nhất cũng bắt đầu từ tấm lòng yêu thương bạn học.

Thẩm Văn nửa dựa vào tường, tầm mắt dán chặt vào động tác của cậu.

Không tự chủ được mà vô thức xoa đầu ngón tay, cơ hồ có thể cảm nhận được xúc cảm ấm áp lại ướŧ áŧ kia.

Trang Thâm uống một hớp cháo. Mặt không đổi dừng lạu, cầm lấy bát đườn bên cạnh. Bỏ vào một muỗng đường.

Lại tăng thêm một muỗng đường.

Thả xuống ba muỗng đường, mới tiếp tục uống!

Thẩm Văn biết mấy chén cháo kia đều không có bỏ đường.

Chẳng qua không nghĩ đến Trang Thâm lại thích ăn ngọt.

Thẩm Văn cứ như vậy mà đứng dựa vào tường mà nhìn cậu đem một chén cháo uống xong. Tâm tình khó hiểu cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Trừ chén cháo mới hết đi, thức áo cũng anh, Trang Thâm một cái cũng không động.

” Những thứ này phải làm sao? ” – Trang Thâm ăn xong, quét mắt nhìn hai túi thức ăn lớn bên cạnh.

Thẩm Văn lười biếng cười một tiếng: ” Tưởng Hoài nói đói, những thứ này để cho cậu ấy đi! “

Ngón tay Tưởng Hoài đang chơi giữa chừng bỗng dừng lại: ” ….? “

Y có nói là mình đói sao?

Trang Thâm gật đầu một cái, trước khi đi hỏi anh: ” Những thứ này bao nhiêu? Tôi trả lại cho anh! “

” Cậu uống là cháo trắng miễn phí không mất tiền! ” – Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt anh. Lưu lại bóng mờ nhạt phản chiếu xuống dưới đất!

” Vậy nên cậu không nợ tôi! “

…………………………………………..

Lúc Trang Thâm trở lại phòng học thì đã bắt đầu tiết thứ tư, là tiết số học của Từ Học Hải.

Nhìn thấy Trang Thâm quay trở về. Từ Học Hải buông xuống quyển sách luyện tập trên tay, cười híp mắt nhìn cậu: ” Về rồi sao? Sức khỏe đã tốt hơn chưa? “

” Khỏe hơn rồi ạ! ” – Trang Thâm đáp một câu. Rồi quay về chỗ mình ngồi, phát hiện có không ít ánh mắt quay lại nhìn cậu.

Trong lớp còn có người bàn luân sôi nổi, Trang Thâm nghe được tên mình trong đó.

Trang Thâm không hiểu ngẩng đầu nhìn đến.

Bị ánh mắt lạnh lùng của cậu nhìn qua, mọi người đồng loạt quay đầu lại. Chỉ thấp giọng nói tiếp.

” Trang Thâm…” – Tận dụng cơ hội Từ Học Hải chưa tiếp tục giảng bài, Triệu Hiểu Hạ quay xuống, hỏi cậu: ” Ngày mai lúc tan học đến phiên cậu trực nhật. Cậu có thể làm không? “

Trang Thâm gật đầu môt cái: ” Được! Tôi phải làm gì? “

Trang Hiểu Hạ nhìn cậu một cái, trên mặt có chút đỏ: ” Cậu đổ rác được không? Cậu có thể đến trễ cũng được, chờ bọn họ quét dọn xong rồi, đem túi rác phía sau xuống chỗ đổ là được! “

” Được! ” Trang Thâm lại hỏi: ” Có phải chuyện gì xảy ra không? Vì sao mọi người ai cũng thảo luận về tôi? “