Chương 56

Mọi người cũng không để ý cậu có sợ hay không! Chế nhạo đủ rồi liền bỏ đi!

Khi đó cậu mới chỉ ba tuổi, cây lúc đó đối với cậu rất cao! Chỉ nhìn xuống một chút cũng không dám nhìn, chỉ có thể ôm chặt thân cây. Nhắm mắt vùi đầu vào cây mà khóc.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống vỏ cây. Giữa rừng cây hoang vắng, tĩnh lặng. Không có ai nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của cậu.

Sau đó những cơn mưa mùa hè kéo đến. Các giáo viên trong cô nhi phát hiện không thấy Trang Thâm ở đâu. Phải ép hỏi mới tìm được cậu. Khi đem cậu từ trên cây xuống, Trang Thâm đã ướt như con chuột nhỏ.

Vì ôm nhánh cây sần sùi quá, mà bàn tay cùng cánh tay nhỏ mềm mại của cậu đều đã bị mài đế rách da. Lại còn bị dính mưa, buổi tối năm đó liền bị sốt cao.

Mơ màng nằm ở trên giường, Trang Thâm nghĩ được rất nhiều chuyện.

Trên cái thế giới này. Sẽ không có ai đứng ra bảo vệ cậu, cho nên muốn sống cậu chỉ có thể tự bảo vệ mình.

Vậy nên cậu càng phải cố gắng, cố gắng biến thành người có quyền lực trong tay, để cho người khác nghĩ cũng không dám nghĩ khi dễ cậu.

…………………………………………………..

” Anh Văn, đồ ăn mình đặt Chiếu Giang Lâu đã đến! ” Tưởng Hoài nói, trên tay cầm hai túi thức ăn, nhẹ chân đi vào phòng bệnh.

Thẩm Văn dựa vào cửa sổ, nghe được âm thanh liền quay đầu lại, liếc mắt sang cái bàn bên trái, nhẹ giọng nói: ” Để bên kia đi! “

Tưởng Hoài đặt hộp đồ ăn xuống, nhìn người nằm trên giường bệnh: ” Trang Thâm vẫn còn chưa tỉnh sao? “

” Ừ! “

Phòng bệnh có màu xanh da trời, tao nhã lại thanh lịch. Trong không khí bay bay mùi khử trùng nhẹ nhàng.

Thẩm Văn nắm điếu thuốc trong tay, hơi phiền nào mà vo trong thay hai cái, cũng không có đốt.

Tưởng Hoài nhìn thấy anh như vậy. Trong đầu thầm nghĩ tại sao anh không ra ngoài hút thuốc, không phải tính nhìn khói thuốc cho đỡ đói chứ?

Y quan tâm nói: ” Anh Văn, anh đi ra ngoài hút thuốc đi! Ở đây có em rồi, chờ cậu ấy tỉnh lại rồi nói rõ sau! “

Động tác trên tay anh ngừng một cái, ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác, lông mi rũ xuống: ” Tôi ở lại! Cậu đi đi! “

Tưởng Hoài: ” … “

Y nhếch khóe miệng nói: ” Em cũng không về lớp! Thấy mặt của Mã Bình Xuân liền khó chịu! Thôi vậy, em đợi ở bên ngoài! “

Y đi ra ngoài tiện tay đóng cửa phòng lại, cùng với bác sĩ nói chuyện.

Phòng bệnh lập tức khôi phục bầu không khí yên lặng. Thẩm Văn đi đến phía giường bệnh, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Sắc mặt người nằm trên giường tái nhợt, lông mi dài rũ xuống, làn da trắng như trong suốt.

Hôm nay, lúc anh đi ăn cơm canteen lại rất đông người, đến lúc đến lượt bọn họ ăn xong đã trễ.

Lúc đi qua lớp liền thấy Mã Bình Xuân đứng ở phía trên. Thẩm Văn vốn chuẩn bị đi theo Tưởng Hoài không vào lớp.

Không nghĩ đến lại thấy Mã Bình Xuân không hiểu lí lẽ mà mắng chửi người vô cớ. Lại mắng bạn cùng bàn của anh.

Anh nhìn qua bạn cùng bàn của mình, liền nhận ra cậu có gì đó không đúng lắm.

Thẩm Văn lúc nhìn qua chỉ nghĩ Trang Thâm không dám cãi lại thầy cô. Bây giờ mới biết bởi vì dạ dày có vấn đề, đói bụng nên không có sức nên phải qua loa với Mã Bình Xuân.

Người này đúng là chẳng quan tâm gì đến bản thân mình. Cơm cũng không ăn mà chạy đến phòng học. Đúng là làm cảm động trời đất.

Kết quả còn bị giáo viên mắng một trận, thảm đến nỗi chính anh nghe xong cũng không biết nổi giận với cậu như thế nào!

Lúc cậu ngã vào người anh. Bộ dạng gầy gò lại mềm mại. Làm anh muốn tức giận cũng không được.

Tâm tình của Thẩm Văn lúc này hết sức phức tạp. Anh cảm thấy như mình đang xen vào chuyện của người khác, nhưng lòng lại không thể không quản.

Anh chán nản rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn bạn cùng bàn của chính mình.

Truyền nước đã đợi hơn nửa chai, nhưng Trang Thâm vẫn còn ngủ rất sâu. Tay cậu vừa trắng lại còn vừa gầy gò. Xương cổ tay nhô lên. Một cảm giác mềm mại. Lạ lùng nhưng rất hài hòa xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu.

Thẩm Văn nhìn cậu, nhìn đến ngẩn người!

Tiếng thở bị đánh gãy, Trang Thâm nhíu mày. Thân thể gầy gò run rẩy, nghiêng đầu. Một chút tóc mềm mại rơi xuống trán, che phủ mí mắt.

Ngón tay của Thẩm Văn hơi giật. Vẫn không nhịn được đi đến đem chút tóc mềm mại vuốt sang một bên.

Đầu ngón tay anh dừng lại một chút.

Anh nhìn thấy khóe mắt Trang Thâm rơi xuống một giọt nước mắt, chảy xuống làn da tái nhợt, chậm rãi thấm vào tóc mai.

Thẩm Văn nhìn chằm chằm vào đuôi mắt ướŧ áŧ, trong lòng có cảm giác như bị thứ gì đó chạm vào.

Có chút buồn lại có chút khó chịu.