Chương 4: Tên du thủ du thực thập niên 70 (4)

Chung Ái Dân vừa vào cửa liền thấy cha mình tươi cười xán lán, như thế rất hiếm thấy, hắn hiếu kì hỏi: "Cha, chuyện gì mà ngài cao hứng vậy, vị này là?"

"Đây là tiểu Vương, con đừng nhìn nó tuổi còn nhỏ, bản lĩnh lại không nhỏ đâu, con cho ta mua cái radio này, mới dùng đươc nửa tháng liền hỏng rồi, ta đi tìm bọn họ ở Cung Tiêu xã cũng không được gì, may mắn gặp được tiểu Vương giúp ta sửa chữa. Tiểu Vương, đây là thằng con công tác ở đội vận chuyển mà ta đã nói, Chung Ái Dân." Vẻ mặt ông vừa nói vừa tự hào nhìn về phía Tạ Cảnh Hành.

Chung Ái Dân thấy bộ dáng của cậu, cùng lắm là 17-18 tuổi, nhìn thì sinh sống ở nông thôn, nhưng lại không nghĩ tới sẽ sửa được cả radio, bất quá hắn ta hằng năm làm việc bên ngoài, vẫn là có chút kiến thức, biết có người dù có tài nhưng cũng không thể hiện kênh kiệu, đặt biệt là ở niên đại này, cho nên hắn cũng không dám khinh thường thiếu niên, chân thành nói: "Vương đồng chí, cảm ơn cậu, cha tôi đối với radio kia thấy hứng thú, nếu không phải cậu sửa nó, cha tôi còn không biết sẽ giận dỗi thế nào đâu."

"Nói cái gì vậy, cha ngươi là cái hạng người vậy sao?"

"Hảo hảo hảo, cha con khí khái như vậy sao có thể chính mình giận dỗi, là con nói sai rồi. Vương đồng chí, hôm nay cậu giúp việc lớn như vậy, trưa này liền ở đây ăn cơm xoàng nhà chúng ta đi."

Tạ Cảnh Hành vừa muốn cự tuyệt, Chung đại gia đã vội vàng nói: "Tiểu Vương ngươi cũng đừng khách khí, hôm nay liền ở chỗ này ăn, ta liền ra ngoài mua thịt trở về." Không chờ cậu phản ứng lại, ông đã vội vàng lao ra cửa.

Tạ Cảnh Hành thấy thế liền có chút dở khóc dở cười, trong lòng cũng khái người nơi đây cũng thật là giản dị lại nhiệt tình, cậu liền không tiếp tục từ chối nữa, vui vẻ cùng Chung Ái Dân trò chuyện.

Chung Ái Dân không phải người trong thôn, không biết được tình huống của nguyên chủ, Tạ Cảnh Hành cũng không ở trước mặt hắn bắt chước giọng điệu của cậu ta nữa, đương nhiên cũng cực kì cẩn thận không nói ra những lời không phù hợp với niên đại này. Hai người khá là hợp nhau, chờ đến lúc Chung đại gia về, hai người cũng đổi xưng hồi từ đồng chí thành Chung đại ca và Chí Viễn.

"Chí Viễn, thứ cho Chung đại ca mạo muội, cậu như thế nào lại hiểu biết nhiều như vậy a?" Vừa rồi Chung Ái Dân đã biết Tạ Cảnh Hành là người thôn Hồng Kỳ, 8 tuổi đã mất cha mẹ, một mình lớn lên, chỉ mới học đến năm hai tiểu học, theo lý thuyết người như vậy hẳn không có kiến thức gì mới phải, nhưng Tạ Cảnh Hành hiển nhiên không phải, vô luận hắn nói đề tài gì, cậu cũng có thể bàn luận cùng, hơn nữa còn nói theo cách rất thực tiễn, thật sự là làm Chung Ái Dân tò mò.

"Mấy năm trước hạ phóng đến thôn chúng ta, có một người thầy giáo rất giỏi, đã chỉ dạy lại cho tôi." Tạ Cảnh Hành nói đến đây, cậu liền tin Chung Ái Dân sẽ mình não bổ.

Qủa nhiên, Chung Ái Dân lập tức liên tưởng đến thầy giáo bị đánh ông lão ăn mày, bị người xỉ nhổ, Tạ Cảnh Hành tuổi nhỏ lương thiện, cõng người trong thôn trộm tiếp tế, sau đó được ông ta cảm kích mà dạy dỗ. Làm như hiểu rõ tất cả, hăn nói:"Thì ra là thế, kia hiện tại ông ấy như thế nào rồi?"

Tạ Cảnh Hành gục đầu xuống nói: "Ông ấy hai năm trước đã không chịu đựng được nữa mà đi rồi." Âm thanh cậu nói nghe có chút ảm đạm.

"Ai." Chung Ái Dân có chút thổn thức thở dài một hơi, hắn hằng năm bôn ba bên ngoài, kiến thức so với đa số người thời này cũng biết nhiều hơn một chút, biết tri thức rất quan trọng, nên đối với một người thầy giáo như vậy là thập phần tôn kính.

Tạ Cảnh Hành đã nhận ra được tính cách của hắn trong lúc nói chuyện, cảm thấy hắn có thể kết giao, mới có ý thể hiện chính mình. Đến nỗi người thầy mà cậu nhắc tới đúng là có thật, nhưng cũng có tí liên hệ nào với nguyên chủ, hiện giờ bị Tạ Cảnh Hành lấy làm cớ, làm cho bản lĩnh của mình thêm phần chặt chẽ. Đến nỗi Chung Ái Dân có thể tra ra hoặc là đi tố giác, Tạ Cảnh Hành cũng không lo lắng, cái niên đại này, đánh thầy giáo thành ra như vật khẳng định sẽ bị giấu đi, tránh tai mắt của người khác, tra không ra mới là bình thường, nếu tra không được, tự nhiên cũng có chứng cứ, có tố giác cũng vô dụng.

"Chí Viễn, Chung đại ca nơi này có một chút sinh ý, không biết cậu có nguyện làm không." Chung Ái Dân cùng Tạ Cảnh Hành trò chuyện đi qua, đối với cậu ấn tượng không tồi, nghĩ đến lúc trước có một ít ý tưởng, liền đem ra nói. Nơi đây, làm ăn buôn bán xem như là đầu cơ trục lợi, hắn nói như vậy kỳ thật là có chút mạo hiểm, nhưng hắn tự nhận mình cũng có chút ánh mắt nhìn người, hợp tác với Tạ Cảnh Hành tuyệt đối không tồi.

"Chung đại ca cứ nói." Tạ Cảnh Hành thầm nghĩ khó trách hắn lần đầu gặp cậu đã nhiệt tình như vậy, thời buổi này ai cũng không dễ dàng, cũng sẽ không cho không người khác ăn cơm.

Thấy Tạ Cảnh Hành vẫn thản nhiên, cũng không có vì hai chữ "sinh ý" mà lộ ra kinh hoảng hay chán ghét rõ ràng, Chung Ái Dân biết chuyện này trên cơ bản xem như đã thành:"Cậu biết tôi hằng năm ở bên ngoài, cũng có hợp tác với một ít nhà máy, tôi có thể lấy được một lô radio, nhưng tất cả đều có vấn đề, nếu cậu có thể sửa được, chờ radio ra tay, lợi nhuận chúng ta chiếm một nửa, cậu xem thế nào."

"Có thể." Tạ Cảnh Hành không do dự liền đồng ý, câu hôm nay đến huyện thành vốn dĩ chính là muốn tìm biện pháp kiếm tiền, hiện giờ đã có, cậu sẽ không từ chối.

Chung Ái Dân thấy cậu sảng khoái đáp ứng cũng cao hứng hơn, biểu tình nhẹ nhàng nói:"Tôi ngày mai liền phải đi rồi, đại khái nửa tháng sau sẽ trở về, đến lúc đó cậu tới huyện thành một chuyên, tôi sẽ tìm chỗ ở tốt tiện cho cậu sửa chữa."

"Được." Chung Ái Dân làm việc thỏa đáng, cậu cũng rất vừa lòng.

Ăn cơm xong, Tạ Cảnh Hành liền rời khỏi Chung gia, một nữa đi Cung Tiêu Xã, rốt cuộc cậu cũng mua được cục xà phòng mà mình tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay, thuận tiện tiêu hết số phiếu trong tay, mua mấy cái qυầи ɭóŧ, quần áo hư hỏng cậu có thể chịu được, nhưng qυầи ɭóŧ chính là vật dụng thiết yếu, cuộc sống của nguyên chủ cũng thật sự là quá tệ, trước kia đều không có qυầи ɭóŧ. Bao gồm cả kem đánh răng và bàn chải lúc trước, tổng cộng chưa đến năm đồng tiền, cậu không thể không cảm thán thời đại này giá cả cũng thật thấp.

Lấy được đồ vật, Tạ Cảnh Hành nhìn sắc trời, đánh giá thời gian xe bò đến còn hơn một giờ, liền chuẩn bị đến trạm phế phẩm nhìn thử, định kiếm mấy quyển sách về đọc thử, cậu ngày thường không ra đồng, ở nhà nằm không nửa tháng trời cũng là chuyện bình thường, muốn kiếm xem có gì để gϊếŧ thời gian không.

Tạ Cảnh Hành đi vào trạm phế phẩm, người trông hàng chính là một ông cụ hơn 60 tuổi, cậu cho đối phương 5 mao tiền liền nói mình muốn vào tìm sách, ông cụ cũng không hỏi nhiều, trực tiếp dẫn cậu đi vào.

Thế giới này không có gì để giải trí, Tạ Cảnh Hành tính toán tìm mấy quyển mà nơi đây không có, cậu ở trong một đống hỗn độn toàn là sách cũng tìm được mấy quyển sách giáo khoa, vừa mới chuẩn bị rời đi, liền bị một cái hộp gỗ lăn đến bên chân, hẳn là bị rớt khi cậu vừa đi vào.

Cậu nhặt nó lên, hộp gỗ thập phần bình thường, vừa không phải là gỗ sưa cũng không phải gỗ tử đàn, mặt trên cũng không có hoa văn tinh xảo phức tạp gì, có thể nói là rất phổ thông. Cậu tiện tay mở ra, phát hiện bên trong là mấy quyển y thuật, xem thử một chút, tùy rằng không hiểu y thuật nhưng cậu cũng nhìn ra được nội dung bên trong không tính là cao thâm, nhưng bên trong lại được giữ gìn cực kì tốt, có thể thấy chủ nhân của nó rất quý trọng quyển sách này. Cậu nghĩ nghĩ, nếu lăn đến chân bị cậu phát hiện, chứng tỏ nó cùng cậu có duyên, vì thế cậu liền chọn mấy quyển sách giáo khoa và y thư này, đi về phía ông cụ.

Ông thấy cậu lấy một ít y thư và sách cũng không nói gì, hiện giờ mọi người đều không quá in tưởng trung y, nhưng sách trung y cũng không tính là sách phản động, sách giáo khoa càng không tính.

Ra khỏi đây, Tạ Cảnh Hành đem hộp gỗ bỏ vào trong cái tíu xám xịt, cái túi này là cậu ở trong ngăn tủ của nghuyên chủ tìm được, vừa nhìn liền biết là dùng để sửa quần áo cũ, cậu nghĩ hôm na tới huyện thành sớm, liền mang theo nó, cũng may là cậu mang theo cái túi này, bằng không hộp gỗ trong tay cũng không biết giấu ở đâu.

Tạ Cảnh Hành cũng không có đi dạo ở nơi nào khác, trực tiếp đi đến nơi xe bò tập hợp, xe bò đã chờ ở đó, trên xe đã có không ít người ngồi. Tạ Cảnh Hành cùng Ngưu đại thúc chào hỏi liền lên xe. Sau khi lên, cậu phát hiện Thẩm Chiến đã ngồi trên xe, mà bên cạnh hắn còn có một nam một nữ, hai người này sáng không không cùng thôn dân tới đây, Tạ Cảnh Hành từ trong trí nhớ của nguyên chủ tìm được danh tính của họ, chính là nam chính Thẩm Kiến Quốc và nữ chính Hạ An An.

Cũng không biết có phải khí thế của Thẩm Chiến quá mạnh hay khong, phía đối diện hắn lại không có ai ngồi, Tạ Cảnh Hành liền không khách khí ngồi xuống, cũng tiện cho cậu quan sát nam nữ chính. Tạ Cảnh Hành tuy rằng không có tính toán cùng bọn họ có liên hệ gì, nhưng cậu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nam nữ chính, tóm lại vẫn có chút tò mò.

Nam chính Thẩm Kiến Quốc có diện mạo rất được hoan nghênh ở thời đại này, mặt chữ điền, ngũ quan nganh lãng, nhìn thập phần chính khí. Nữ chính Hạ An An tuy ngược lại nhưng diện mạo vẫn được cho là đẹp, mày rậm mắt to, thắt bím tóc nữ sinh, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dáng người nhỏ xinh, bởi vì vừa khỏi bệnh nên sắc mặt có chút tái nhợt. Tạ Cảnh Hành cũng không bị tư thái nhu nhược này đánh lừa, nữ chính sau khi trọng sinh có thủ đoạn cực kì tàn nhẫn, đặc biệt là đối với Triệu Yến, người vợ trước của Thẩm Kiến Quốc.

Tạ Cảnh Hành quan sát chỉ qua một cái chớp mắt, ngoại trừ Thẩm Chiến thì đều không ai nhận ra.

Thẩm Kiến Quốc cùng Hạ An An cũng nhận ra cậu, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét. Thẩm Kiến Quốc là một người nam nhân, người trong lòng của mình bị nguyên chủ ôm, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, đều không thể không sinh khí, tự khắc giận chó đánh mèo, thậm chí còn ác ý phỏng đoán có phải du thủ du thực cố ý hay không.

Hạ An An kỳ thật đối với du thủ du thực cũng không có ấn tượng gì, rốt cuộc 20 năm trước khi nàng trọng sinh cũng không gặp qua người này, nhưng hiện tại nàng muốn gả gấp cho Thẩm Kiến Quốc, tự nhiên không nghĩ thanh danh của mình đã bị ô uế, nàng còn nhớ lúc trước trong thôn đã truyền nàng với du thủ du thực như thế nào, cho nên dù cậu ta có nàng, nàng cũng không có hảo cảm gì.

Ba người đều mang tâm tư khác nhau, đều không muốn cùng đối phương có liên quan, nhưng lại không chịu nổi bát quái của thôn dân trên xe.

"Hạ trí thức, ngươi cùng du thủ du thực đều đã như vậy, không tính cùng hắn kết hôn sao?"

"Vương đại thẩm, bà đừng nói bậy, An An cùng du thủ du thực thanh thanh bạch bạch, cái gì mà nói là đều như vậy." Hạ An An còn chưa nói chuyện đã nghe Thẩm Kiến Quốc vì người trong lòng mà giữ gìn.

Vương thẩm vừa nghe được hắn nói như vậy liền không vui:"Ta như thế nào nói bậy, hai người bọn họ ướt dầm dề ôm nhau, đây chính là mọi người trong thôn đều nhìn thấy. Nàng không gả cho du thủ du thực, chẳng lẽ còn có thể gả cho người khác sao?" Nói xong, Vương đại thẩm ý vị thâm trường nhìn Thẩm Kiến Quốc, ánh mắt thiếu điều muốn nói:"Gả cho ngươi sao."