Tên du thủ du thực thập niên 70 (5)

Thẩm Kiến Quốc đúng là đã hỏi cưới Hạ An An ở bệnh viện, cô ta cũng đã đồng ý, nhưng loại chuyện này không thể nói ra bên ngoài, nếu không thanh danh của hai họ sẽ không còn tốt nữa.

"An An rơi xuống nước là tình huống khẩn cấp, sao có thể chỉ vì loại chuyện này mà bắt em ấy gả cho du thủ du thực, đâu phải trong thôn không biết hắn ta là người như thế nào, này không phải là đang hại người sao?" Vì bảo vệ người trong lòng, Thẩm Kiến Quốc cũng không cảm thấy nói như vậy trước mặt Tạ Cảnh Hành là có gì không đúng, Thẩm gia ở thôn Hồng Kỳ cũng được coi là nhà giàu, cũng không sợ du thủ du thực chỉ là một tên cô nhi không cha không mẹ không người giúp đỡ.

Thẩm Chiến nghe được Thẩm Kiến Quốc nói lời vũ nhục thiếu niên, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia không vui, hắn nhíu mày, đang muốn quát lớn liền nghe thấy một tiếng cười nhạo phát ra từ phía đối diện:" Mặc kệ lúc trước tôi là người như thế nào, cũng đã cứu người, còn chưa nhận được một lời cảm tạ nào thì đã bị các người nhạo bán, là người có giáo dưỡng xuất thân từ thành phố, Hạ trí thức cô cũng thể vong ân phụ nghĩa a."

"Ta không có..." Hạ An An ủy khuất nói, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ đáng thương, ai nhìn cũng phải xiu lòng.

Thẩm Kiến Quốc thấy cô ta như thế liền đau lòng không thôi, hướng Tạ Cảnh Hành quát lớn:"Du thủ du thực! Ngươi đừng có quá đáng!"

"Lăn!" Tạ Cảnh Hành cũng không phải là một người tốt tính, cái rống này của cậu chứa mười phần khí thế, đều đem mọi người trên trở nên yên lặng lại.

Thẩm Kiến Quốc mặt dại ra, hắn khinh thường bĩu môi, người có đầu óc như vậy còn không có can đảm mà lại làm được nam chính, Tạ Cảnh Hành không thèm để ý đến hắn, nhìn chằm chằm vào Hạ An An, ánh mắt sắc bén,"Hạ trí thức này, ngày đó cô rơi xuống nước, có phải hay không là tôi cứu cô."

"Đúng vậy." Hạ An An nhấp nhẹ môi trả lời, cô ta mặc dù đã trọng sinh nhưng cũng là người bình thường, sao có thể ngăn được khí thế được dưỡng mười mấy năm của Tạ Cảnh Hành, huống hồ chuyện này đã được nhiều người tận mắt chứng kiến, cô ta không thể phủ nhận được.

"Vậy cô đã được tôi cứu, chẳng những không đi cảm tạ ân nhân cứu mạng, còn làm cho người theo đuổi cô chế nhạo tôi, đây là đạo lý gì, chẳng lẽ Hạ trí thức từ thành phố đều cũng không học được đạo lý tri ân báo đáp sao?"

Tạ Cảnh Hành nhìn thẳng vào mắt Hạ An An, tóc nguyên chủ có chút dài, đã sắp che mất đôi mắt cậu, nhưng cậu cũng không định thay đổi nó, nhìn vậy lại hiện ra vài phần âm ngoan, làm cho Hạ An An rùng mình, trong lòng càng sinh thêm vài phần sợ hãi:"Không có, ta sẽ báo đáp ngươi, nhưng ngươi không thể bắt ta gả chơi ngươi."

"Được, biết báo đáp là tốt rồi, định lấy thân báo đáp thì đừng có nghĩ tới, tôi chính là thích phụ nữ ngực to mông lớn, người giống như cô vậy thì xin từ chối trước." Tạ Cảnh Hành cố ý dùng dáng vẻ lưu manh mà liếc nhìn Hạ An An từ trên xuống dưới, thập phần ghét bỏ mà bĩu môi.

Bị chính người mình chướng mắt ghét bỏ, trong lòng cô ta liền tức giận, vừa muốn nói lại liền bj Tạ Cảnh Hành cướp lời:"Nếu cô còn nói muốn báo đáp tôi, thì liền nói ở đây đi, 200 đồng tiền, coi như là thù lao tôi cứu cô, chỉ cần đưa tiền, từ này về sau chúng ta không còn liên quan, thế nào?"

"Du thủ du thực, ngươi đừng có quá đáng!" Thẩm Kiến Quốc lúc này cũng hồi thần lại, vừa thấy người trong lòng bị ăn hϊếp, liền nhảy ra bảo vệ, nhớ tới vừa rồi mình bị khí thế của du thủ du mục làm kinh sợ, liền tức giận không thôi, càng thêm chán ghét cậu.

"Như thế nào, chẳng lẽ ở trong mắt anh, Hạ trí thức cũng không đáng giá 200 đồng?" Tạ Cảnh Hành cười như không cười nhìn Thẩm Kiến Quốc.

Thiết lập trong sách của hắn ta là trung khuyển tháo vác, thiết lập như vậy có một đặc điểm không tốt chính là không biết dùng từ, vừa bị Tạ Cảnh Hành hỏi, Thẩm Kiến Quốc liền không biết trả lời thế nào, nói đúng thì cũng không đúng, mà nói không đúng thì lại càng không được.

"Hạ trí thức, cô cảm thấy thế nào?" Tạ Cảnh Hành thấy hắn không trả lời được, liền quay qua hỏi Hạ An An.

"Ta đưa." Hạ An An cuối cùng vẫn phải chấp nhận dùng 200 đồng mua đứt cái ân tình này, cô ta trọng sinh từ 20 năm sau trở về, đối với 200 đồng này cũng cảm thấy không lớn là bao, hơn nữa bây giờ cô ta chỉ nghĩ đế việc phải cưới cho Thẩm Kiến Quốc, về sau cô ta cũng không thiếu 200 đồng này, có thể giải quyết được du thủ du thực, thế nào mà không vui mừng.

"Tốt, sau khi về thôn tôi liền lấy tiền." Tạ Cảnh Hành nói xong cũng không để ý xung quanh, ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần.

Vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã không định để ý tới họ, nhưng không ngờ Thẩm Kiến Quốc lại nói chuyện khó nghe đến vậy, Hạ An An cũng không lên tiếng như hùa theo. Cậu ở Tạ gia đã khi nào bị người ta chỉ thẳng mặt mũi mà chửi như thế, tuy rằng hắn ta mắng chính là nguyên chủ, nhưng hiện giờ thân thể này đang chứa linh hồn của cậu, mắng cậu ta thì chính là mắng cậu, như thế nào lại phải chịu sỉ nhục này. Nếu bọn họ đã chủ động trêu chọc, Tạ Cảnh Hành cậu liền phải cho họ trả giá, nhưng việc nguyên chủ cứu Hạ An An là thật, cậu cũng không sợ Hạ An An không đưa, cô ta bây giờ chỉ muốn gả ngay cho TKQ, liền sẽ không muốn mang cái danh vong ân phụ nghĩa mà sống trong thôn. Nếu chờ sau khi trọng sinh mấy ngày, cô ta đã phản ứng được thì sẽ không dễ dàng đưa ra 200 đồng nà. Hiện tại cậu liền đánh vào việc cô ta vừa trọng sinh, làm cô ta trở tay không kịp.

200 đồng hiện nay không phải là một con số nhỏ, sính lễ dùng để kết hôn trong thôn Hồng Kỳ cao nhất cũng chỉ 100 đồng, mà hiện giờ Tạ Cảnh Hành đột nhiên được 200 đồng, người trong thôn sao không thể ghen ghét. Bất quá vừa mới bị khí thế của cậu dọa sợ, bọn họ cũng không có can đảm mà ở trước mặt cậu nói ra, một đường về thôn phá lệ yên tĩnh.

Thẩm Chiến xuất thân từ trinh sát, toàn bộ quá trình hắn đều an tĩnh tại chỗ, đem tất cả cảm xúc của mọi người thu vào đáy mắt, Tạ Cảnh Hành nhìn như tức giận nhưng trong mắt lại là vẻ không thèm quan tâm, khi nhắc đến 200 đồng cũng không hiện lên vẻ tham lam, được Hạ An An đưa 200 cũng không vui sướиɠ, rõ ràng là không thèm để ý số tiền kia, hơn cả quá trình đều lợi dụng tính cách của TKQ và HAA đến triệt để, làm cho cả quá trình đều bị cậu dắt mũi.

Đến nỗi Hạ An An tuy rằng đã che giấu tốt, nhưng tính toán trong mắt cùng cố chấp phải có được TKQ cũng bị Thẩm Chiến nhìn thấu. Theo như hắn biết, hai ngày trước Hạ An An vẫn cực kỳ kháng cự việc Thẩm Kiến Quốc theo đuổi, trong mắt toàn là sự cao ngạo của người thành phố khi nhìn người nông thôn như bọn họ, nhưng hiện giờ tất cả đã bị thu liễm trước mặt TKQ, nếu nói cô ta yêu TKQ thì nhất định không phải, vì trong mắt cô ta lại không có một tia tình yêu nào.

Tuy rằng hắn cũng không có tình cảm gì với người em trai này, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên phát hiện hình như người em trai này của hắn có đầu óc không được tốt lắm, khó trách ánh mắt kém như vậy, coi trọng nữ nhân đầy mưu mô như Hạ An An, đối với hành động của TKQ lần này, hắn cũng thập phần chướng mắt, yêu một người là không còn phân rõ được trắng đen nữa hay sao. Bây giờ trong lòng Thẩm Chiến cực kì khinh bỉ hành vi của TKQ, lại không biết sau này khi hắn đã yêu một người, liền giữ gìn người trong lòng càng thêm không phân trắng đen hơn TKQ.

Sau khi xe bò trở về thôn, Tạ Cảnh Hành liền cầm 200 của Hạ An An như đã nói trước kia, mặt kệ trong mắt cô ta đều là ủy khuất cùng căm hận.

Tạ Cảnh Hành đi rồi, Hạ An An liền lo lắng tiễn TKQ đi, vội vàng trở lại phòng kiểm tra tài sản của mình. Cô ta ở đây chưa tới 2 tháng, khi mới đén được cha mẹ cho 160 đồng tiền sinh hoạt cùng một ít phiếu, sau khi xuống nông thôn thì mọi thanh niên trí thức đều được thêm 100 đồng trợ phí, cô ta đã mua một ít đồ dùng sinh hoạt, vốn còn dư lại 230 đồng, không nghĩ tới vừa trọng sinh đã bị du thủ du thực lấy mất 200, nhìn 30 đồng còn lại trong tay, Hạ An An càng thêm chán ghét Tạ Cảnh Hành.

Cô ta biết số tiền kia một đi sẽ không trở lại, nhưng cô ta đã âm thành quyết định, về sau nhất định sẽ giáo huấn cậu. Bất quá bây giờ phải mau chóng nghĩ cách gả cho TKQ. đây là chấp niệm để cô ta trọng sinh trở về, một phút đều không thể đợi được, sợ đem dài lắm mộng.