Chương 3: Tên du thủ du thực thập niên 70 (3)

Thẩm Chiến đối với du thủ du thực có thể nói là thập phần xa lạ, trước kia nhiều năm ở bộ đội, hắn vẫn chưa về nhà, chưa từng gặp qua du thủ du thực. Lần này cũng từ trong miệng người nghe được chuyện được bàn luận nhiều nhất chính là cậu ta cứu Hạ trí thức, thậm trí còn có người ác ý phỏng đoán, nói rằng cậu ta cố tình bày kế để cưới Hạ trí thức.

Vô luận là từ đâu nghe được, đều là những điều không tốt về cậu, nhưng đối với người trước mắt, hắn đối với du thủ du thực đúng là không có ấn tượng gì tốt. Nếu không phải nghe được những trên xe kêu cậu là du thủ du thực, Thẩm Chiến căn bản không có biện pháp đem người trước mắt liên hệ đến du thủ du thực trong miệng người khác.

Xe bò thực mau đã tới huyện thành, Tạ Cảnh Hành đối với niên đại vẫn cảm thấy khá hứng thú, nhìn xung quanh với ánh mắt tràn đầy tò mò, chờ cậu phản ứng lại, người trên xe đã đi xuống hết, chỉ còn lại đại thúc đánh xe, cậu và người căn bản không đi được nếu không có phương tiện Thẩm Chiến.

Tạ Cảnh Hành nhìn nhìn cầu cứu đại thúc, lại nhìn thần thái tự nhiên của Thẩm Chiến, thấy xe lăn được đặt một góc trên xe bò, liền bừng tỉnh vì sao hắn không xuống xe.

Tạ Cảnh Hành tuy rằng không có ý tứ ôm đùi vàng, nhưng người đã từng được tiếp thu qua giáo dục hiện đại như cậu không cho phép mình làm lơ khó khăn của một người tàn tật, huống chi đây còn là người quân nhân mà cậu kính nể.

Tạ Cảnh Hành đứng dậy xuống xe trước, sau đó đem xe lăn mở ra, đặt ở nơi gần chỗ Thẩm Chiến đang ngồi, chỉ cần di chuyển một chút là hắn liền có thể ngồi lên xe lăn. Làm xong tất cả, Tạ Cảnh Hành ý bảo Thẩm Chiến xuống xe, nhưng thật ra cậu không hề chủ động đi đỡ hắn, một là cậu tin tưởng Thẩm Chiến có thể tự mình xuống xe, hai là cậu cảm thấy một người giống như hắn, cho dù thân thể có tàn tật, cũng không hy vọng sẽ làm phiền người khác, từ cách hắn không nhờ người thân đi cùng mà một mình đến huyện thành đã thể hiện được.

Thấy Thẩm Chiến vững vàng ngồi lên xe lăn, Tạ Cảnh Hành hướng đại thúc đánh xe hỏi rõ ràng thời gian quay về, nói lời cảm tạ sau đó liền xoay người rời đi, không có phát hiện ánh mắt Thẩm Chiến vẫn luôn dừng trên người mình, trong mắt mang theo vài suy nghĩ sâu xa.

Thẩm Chiến có thể khẳng định, hành động vừa rồi của thiếu niên đều là dựa vào bản năng, vì vậy mới càng thể hiện rõ tính cách của một người. Thẩm Chiên lại một lần nữa khẳng định thiếu niên này tuyệt đối không phải là người mà hắn đã nghe được, cậu rõ ràng lễ phép lại hay giúp đỡ mọi người, hơn nữa còn hiểu rõ mọi người, quả nhiên vẫn là mắt thấy hơn tai nghe. Thẩm Chiến cảm thấy hổ thẹn vì lời nói từ một phía mà suy nghĩ xấu cho cậu.

"Đại thúc, du thủ du thực tên gọi là gì?" Bởi vì ấn tượng đầu với thiếu niên không tồi, Thẩm Chiến liền không muốn dùng xưng hô "du thủ du thực" mà gọi thiếu niên nữa, nên hắn mới hỏi tên cậu.

"Ngươi nói tên của du thủ du thực à, này ta biết, cha mẹ hắn nhiều năm kết hôn mới sinh được một đứa con, hắn vừa đời, cha hắn đã cao hứng mời lão sư trong thôn đặt tên cho, kêu là Vương Chí Viễn, nói là chí lớn cao xa, vừa nghe chính là tên hay. Bất quá đáng tiếc, sau khi cha mẹ hắn qua đời liền không còn ai kêu tên này nữa, đứa trẻ này cũng thực đáng thương, mới 8 tuổi liền không còn cha mẹ."

Đã biết được tên thiếu niên, Thẩm Chiến cũng không tiếp tục hỏi thăm, bởi vì những lời đồn đãi mà thiếu niên bị đối xử bất công, Thẩm Chiến đã nhận định lời nói thiếu niên trong miệng người khác là không đúng, quyết định về sau sẽ vẫn tự mình cảm nhận về cậu.

Tạ Cảnh Hành cũng không biết mình chỉ vì đối mặt với lão đại một cái, mà người ta đã có cái nhìn mới về mình, lúc này cậu đang ở Cung Tiêu xã, bị người bán hàng xem thường.

Tạ Cảnh Hành sở dĩ đến Cung Tiêu xã là bởi vì cậu thật sự tò mò với nơi đây, hai là vì cậu bức thiết cần xà phòng cùng kem đánh răng và bàn chải.

Nguyên chủ mỗi ngày đều ăn bữa hôm lo bữa mai, nơi nào còn chú ý đến vệ sinh cá nhân như tắm rửa, đều là dùng nước lã cho qua. Chuyện này không thể trách cậu ta, ở trong thôn đa số đều bình thường, nhưng Tạ Cảnh Hành lại có chút chịu không nổi. Cậu ngày hôm qua đã ở trên người tẩy rửa qua một lần, nhưng bởi vì không có xà phòng thơm, cậu luôn có một cảm giác không được sạch sẽ. Đến nỗi đánh răng, Tạ Cảnh Hành cũng chưa từng thấy nó trong ký ức của nguyên chủ, hay là cậu ta chưa bao giờ đánh răng, tưởng tượng như vậy, Tạ Cảnh Hành liền ghê tởm muốn ói.

Tạ Cảnh Hành vốn tưởng tiền trong tay cậu cũng đủ mua một khối xà phòng, vì thế khi đến gần Cung Tiêu xã kêu người bán hàng đem xà phòng ra, lại quên thời nay mua gì cũng đều cần phiếu, vì thế khi tính tiền không đem phiếu tới, Tạ Cảnh Hành đã bị người bán hàng xem thường một phen.

Tạ Cảnh Hành sinh ra phú quý, chính mình cũng ưu tú, chưa từng bị người khác coi thường, hiện giờ chỉ vì một khối xà phòng mà bị người khinh thường, cậu cũng không có tự ti hay tức giận, chỉ cảm thấy loại trải nghiệm này thập phần mới lạ.

May mắn kem đánh răng và bàn chải không cần phiếu mua, đã đủ đồ vật, Tạ Cảnh Hành liền tính toán rời đi, lại nghe thấy bên kia truyền đến tiếng cãi nhau.

"Radio này là ta nửa tháng trước ở nơi này của các ngươi mua, hôm nay đột nhiên không nghe được nữa, này còn chưa đến nửa tháng liền không thể dùng, khẳng định là đồ vật của các ngươi có vấn đề, ngươi đổi cho ta." Nói chuyện chính là một ông cụ hơn 60 tuổi, trên mặt tràn đầy phẫn nộ cùng nôn nóng.

Thời buổi này radio chính là hàng xa xỉ, nhà ai có nó đều được người khác hâm mộ không thôi, hiện giờ mới nửa tháng liền hỏng, ông cụ phẫn nộ thành như vậy cũng có thể lý giải được.

"Radio này từ đầu đã rất tốt, thời điểm ông mua cũng đã kiểm tra kĩ, ai biết có phải hay không ông làm hỏng rồi tới ngoa chúng ta." Người bán hàng không khách khí nói.

"Ngươi người này sao có thể nói chuyện như thế, đồ vật quý giá như vậy ta đều dùng rất cẩn thận, sao có thể đi làm hư, khẳng định ngay từ đầu đã có vấn đề."

"Đây đều là ông tự nói, ai biết nào là thật nào là giả, hơn nữa Cung Tiêu Xã chúng ta một khi đã bán ra liền không nhận đổi trả, đây chính là nhà nước đã quy định, ông chẳng lẽ định làm trái quý định quốc định." Hiện giwof Cung Tiêu xã chính là cơ cấu quốc doanh, người bán thập phần kiên cường, một câu nói liền dập tắt khí thế của ông cụ.

Cụ ông gấp đến đỏ mắt, lại không dám cùng người bán tranh luận nữa, cầm cái radio thần sắc nản lòng rời đi.

Tạ Cảnh Hành nghĩ nghĩ, liền đi theo phía sau gọi ông lại.

"Ông ơi, cháu sẽ sửa nó, nếu ông nguyện ý, có thể đưa radio cho cháu xem, nói không chừng cháu có thể giúp ông sửa lại." Oử thế kỹ 22, khoa học kỹ thuật đã phát triển vượt bật, loại đồ cổ ở thời của cậu đã sớm không còn nữa, nhưng nguyên lý thì vẫn có thể hiểu được. Tạ Cảnh Hành khi trước cũng đọc sách và tham gia không ít các cuộc thi về khoa học và kỹ thuật, nhận qua không ít giải thưởng, năng lực khẳng định không tệ, sửa chữa radio với cậu mà nói hẳn là không thành vấn đề, nhưng cậu cũng sẽ không nói đến quá chắc chắn.

Cụ ông nhìn khuôn mặt Tạ Cảnh Hành còn trẻ con non nớt, trong mắt tràn ngập hoài nghi, Tạ Cảnh Hành thản nhiên để ông cụ nhìn, nhưng cũng không vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ của mình. Chủ động tu sửa radio cho ông, một là cậu tính toán kiếm ít tiền từ phí sửa chữa, hai là thấy bộ dáng ông cụ đỏ mắt thật sự có chút không đành lòng, nhưng nêu là ông không muốn, cậu cũng sẽ không vội vàng.

"Tiểu tử, ngươi thật sự sẽ sửa cái này?"

"Sẽ."

Có lẽ thấy được bộ dáng chắc chắn của cậu, ông cụ trở nên tin tưởng hơn, hay có thể coi là ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, cụ ông do dự trong chốc lát rồi nói:" Được, vậy ngươi thử xem."

Bởi vì Tạ Cảnh Hành không có dụng cụ, ông cụ liền đem cậu về nhà mình, Tạ Cảnh Hành phát hiện gia cảnh ông thập phần không tồi, này cũng như cậu đã đoán trước, ở niên đại này có thể mua được radio, điều kiện tuyệt không kém hơn ai.

Tạ Cảnh Hành ở trong nhà ông cũng không nhìn lung tung, cầm công cụ liền bắt đầu sửa chữa, cậu thực mau liền tìm ra vấn đề, chỉ chốc sau radio đã phát ra âm thanh, cụ ông khi nãy thần sắc vốn dĩ căng chặt cũng đã thả lỏng, trên mặt mang theo vui mừng.

"Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi như vậy mà có bản lĩnh a, trong thời gian ngắn đã đem nó sửa được rồi, không tồi nha." Cụ ông thân mật vỗ vỗ bả vai cậu.

Tạ Cảnh Hành cười cười nói:" Cháu kêu là Vương Chí Viễn, ông kêu cháu là tiểu Vương là được rồi."

Cụ ông thấy hắn được khen cũng không tự đắc, rất là trầm ổn, đối với cậu càng thêm thích, vì thế giọng nói cũng lộ ra thân thiết. "Ta họ Chung, về sau ngươi kêu ta là Chung đại gia đi, cụ ông cụ ông, cảm giác ta đều bị ngươi kêu già rồi." Lời ông nói ra như vậy nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.

"Được, Chung đại gia."

"Tiểu Vương, ngươi xem phí sửa chữa lần này bao nhiêu tiền."

"Cháu cũng là lần đầu sửa nó, Chung đại gia ngài muốn cho bao nhiêu cũng được."

Chung đại gia nghĩ nghĩ, từ trong túi móc ra mười đồng tiền đưa cho Tạ Cảnh Hành, lúc này, trong thành công nhân một tháng tiền lương mới được có 30 đồng, cho nên Chung đâị gia đưa cậu 10 đồng phí sửa chữa tuyệt đối không hề thấp.

Tạ Cảnh Hành cũng biết 10 đồng tiền ở thời đại này là không hề nhỏ, cậu nghĩ nghĩ:" Chung đại gia, ông cho cháu 5 đồng tiền là được, không biết ông có phiếu xà phòng còn dư hay không, nếu có có thể đưa cho cháu."

Chung đại gia nghe xong nói, "Tiểu Vương khách khí quá, này có gì không tiện, con ta làm ở đội vận chuyển, phiếu này khẳng định sẽ có." Nói xong liền móc mấy tờ phiếu liên quan cùng 10 đồng tiền cùng đưa cho Tạ Cảnh Hành, "Tiền này ngươi cũng cầm."

Con của Chung đại gia ở đội vận chuyển, ngày thường thời gian ở nhà không nhiều lắm, vì để cho ông giải sầu, ở bên ngoài cố ý làm một phần phiếu radio, cho ông mua radio. Trong khoảng thời gian này có radio, ông cũng tìm được ít thú vui, lại không nghĩ chưa đến nửa tháng nó liền hỏng.

Trong nhà ông không thiếu tiền, nhưng cũng thể như vậy mà vứt đi, cho nên ông tức giận đi đến Cung Tiêu Xã lý luận, lại không nghĩ người bán thật kiên cường, ông tưởng rằng đã không còn biện pháp, không nghĩ tới Tạ Cảnh Hành lại xuất hiện, ông vốn dĩ cũng không có kì vọng lớn vào cậu, vô tình gặp được Tạ Cảnh Hành kia một thân mụn và quần áo, vừa thấy ông liền biết điều kiện trong nhà không tốt, sao có thể tiếp xúc đến. Bất quá xem biểu tình chắc chắn của cậu, ánh mắt thanh chính, ôm ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa thử một lần, không nghĩ tới cậu thật sự sửa được rồi, ông như thế nào mà không cao hứng.

Chung đại gia một là thật sự thích cậu, hai là thưởng thức bản lĩnh của cậu, về sau nói không chừng chính ông còn cần cậu giúp, đối với cậu cũng thập phần hào phóng, nhi tử về đưa ông phiếu, ông còn chưa dùng hết, không bằng thuận nước giong thuyền.

Quả nhiên, Tạ Cảnh Hành nói: "Chung đại gia, cảm ơn phiếu của ông, sau này ông có yêu cầu sửa radio liền có thể tùy thời tìm cháu."

Tạ Cảnh Hành xử sự như vậy càng làm Chung đại gia càng thêm thích, ý cười trên mặt gia tăng, ngoài miệng liên tục nói tốt.

.