Chương 2: Tên du thủ du thực thập niên 70 (2)

3 đồng bảy mao rưỡi, hai bộ quần áo trắng làm bằng vải dệt thủ công, ba cái trứng gà, mười cân gạo, có mấy củ khoai lang đỏ, còn một gian phòng, đây là toàn bộ tài sản của nguyên chủ.

Tiền là ngẫu nhiên vận khí của nguyên chủ tốt, ở trên núi bắt được con mồi nên đem ra chợ đen đổi lấy tiền. Quần áo thì là khi cha mẹ hắn còn sống làm cho lưu lại đến bây giờ, trứng gà cùng khoai lang đỏ là trộm, gạo thì được Trương thúc trong thôn thương nên cho.

Cha hắn khi còn sống có quan hệ không tồi với Trương thúc, nguyên chủ trước cũng là dựa vào ông tiếp tế, bằng không một đứa nhóc tám tuổi làm sao có thể trộm được mấy cái trứng gà lớn như vậy.

Không thể không nói, cuộc sống của nguyên chủ thật sự là rất túng quẫn, hiện tại quan trọng nhất là như thế nào cải thiện sinh hoạt hằng ngày, Tạ Cảnh Hành không phải là người không chịu được khổ, nhưng trong năng lực hiện tại của cậu thì cũng chỉ cố được mấy ngày.

Cậu không có khả năng giống như nguyên chủ đi trộm hoặc thoải mái tiếp nhận tiếp tế của Trương Thúc, theo như trí nhớ thì mỗi lần ông giúp nguyên chủ điều sẽ bị Trương thẩm mắng, không phải là tâm địa bà không tốt, mà là vào thời đại này nhà ai cũng đều sống không dễ dàng, đồ nguyên chủ nhận được chỉ sợ điều là Trương thúc tự mình tiết kiệm riêng, hơn nữa mặc dù Trương thẩm mắng ông rất nhiều nhưng chưa bao giờ bà ngăn cản ông đưa đồ cho cậu, liền có thể nhận ra bà cũng rất thương nguyên chủ. Tạ Cảnh Hành ghi tạc công ơn của hai người đối với nguyên chủ vào lòng, tính toán về sau nhất định sẽ báo đáp họ.

Nguyên chủ trừ bỏ những ngày mùa sẽ đi làm ruộng cũng những người khác, còn ngày thường sẽ ở lì trong nhà , chính bởi vì hắn không lo làm luôn chơi bời lêu lỏng nên mới bị người trong thôn kêu là du thủ du thực, Tạ Cảnh Hành nghĩ bản thân cậu không biết trồng trọt, cho nên cậu cũng không tính toán sẽ đi làm ruộng.

Tạ Cảnh Hành từ nhỏ đã được tiếp thu giáo dục tinh anh, cậu có thể nghĩ được rất nhiều cách nhưng hiện tại thì không khả thi lắm, nghĩ đến thân thủ của mình cũng không tệ lắm, cậu nghĩ thử có thể xuống sau núi bắt được con vật nào hay không, nếu may mắn bắt được như nguyên chủ thì có thể mang đi chợ đen đổi phiếu tiền, còn nếu không thì lại nghĩ hiện pháp khác.

Nói làm liền làm, Tạ Cảnh Hành đem đồ vật sắp gọn vào một cái giỏ mang sau lưng, hướng về sau núi đi đến.

“Du thủ du thực, ngươi cùng Hạ trí thức khi nào kết hôn , nhớ phải mời chúng ta đi uống rượu mừng nha.” Trên đường gặp thôn dân lại bị họ trêu chọc, dù sao cũng là người cùng thôn, dù nguyên chủ có chơi bời lêu lổng nhưng cũng không có làm điều gì ác nên đa số người dân đối xử với hắn cũng khá tốt.

“Hạ trí thức? Ta không thích cô ấy, nhìn qua gầy gầy, vừa nhìn liền thấy không chăm sóc tốt bản thân, ta còn thích ngực to mông bự, nếu còn biết làm việc nhà nữa thì tốt, đại thẩm nếu biết ai như vậy có thể giới thiệu cho ta nha.”Tạ Cảnh Hành học lại bộ dáng ra vẻ lưu manh của nguyên chủ, nói xong cũng không đợi vị đại thẩm kia phản ứng liền tiếp túc ra sau núi.

“Phi, nói đến làm người Hạ trí thức nhìn trúng ngươi không bằng, còn kén cá chọn canh, cũng không nhìn lại tính tình của mình.”

Tạ Cảnh Hành nghe được lời bà ta lẩm bẩm cũng không thèm quan tâm, cậu nói như vậy là để cho bọn họ lấy lập trường của mình, tránh cho nam nữ chính lại đến phiền toái cậu.

Tạ Cảnh Hành đối với nữ chính Hạ An An trong quyển sách này thật sự có chút cạn lời. Hạ An An nói như thế nào thì kiếp trước cũng là sinh viên, cũng có đầu óc, thật vất vả mới có cơ hội trọng sinh, dựa vào kinh nghiệm cùng trí nhớ kiếp trước của mình hẳn có thể tự thân phát triển sự nghiệp. Kết quả cô ta vẫn chỉ nghĩ dựa vào nam nhân khác như thế nào, kiếp trước đã bị nam nhân phản bội, người khác không biết, không lẽ chính cô ta cũng rút ra được bài học sao.

Tạ Cảnh Hành lắc lắc đầu, đem nam nữ chính ném qua một bên, cậu hiện tại không có tính toán cùng bọn họ tiếp xúc nhiều. Tuy rằng đã chiếm lấy thân thể này, nhưng cậu cũng không muốn cứ như vậy mà sống theo trong sách đã viết. Nếu đã tới đây, thì đây chính là cuộc sống của cậu.

Đi vào sau núi, một lúc cũng không phát hiện được con mồi nào, Tạ Cảnh Hành cũng không vội, nguyên chủ sẽ không đi săn, mỗi lần lên núi điều sẽ dựa vào vận khí, nhưng cậu đã từng học qua huấn luyện sinh tồn dã ngoại, có thể căn cứ vào dấu chân của động vật mà phán đoán tung tích cùng số lượng của chúng.

Cậu dựa vào dấu vết trên đất, rốt cuộc cũng tìm được một địa phương lớn sâu bên trong núi, thấy được ổ gà rừng, cậu phóng nhẹ bước chân, cong mình tới gần, lúc này ổ đang có một con gà rừng, cậu lập tức chụp lấy, gà rừng phát ra tiếng kêu “khé khé” , thân mình đang bị nắm cổ uốn éo hòng trốn thoát. Tạ Cảnh Hành không buồn tha số trứng gà còn lại trong ổ, số lượng gần mười cái, đem về có thể nuôi rồi bán tiếp. Tạ Cảnh Hành đem tất cả bỏ vào giỏ, tiếp tục quan sát, trong chốc lát lại bắt thêm được một con thỏ hoang.

Thu hoạch cũng được kha khá, Tạ Cảnh Hành cũng không có tiếp tục làm, theo như cậu quan sát, sau núi này xác thật có không ít con mồi, nhưng đa số đều ở trong chỗ sâu, thậm chí còn có con mồi béo bở như lợn rừng, bên ngoài thì là những con nhỏ hơn, nhưng số lượng không nhiều lắm, thỏa mãn ăn uống một chút thì có thể, nhưng nếu dựa vào cái này mà kiếm tiền chỉ sợ không hề dễ. Cậu không có liều mà tiến vào chỗ sâu trong núi lớn, tuy rằng thân thủ không tồi, nhưng đó là chỉ với người, còn với thú thì là chuyện khác, hơn nữa trong tay cậu cũng không có vũ khí.

Xem ra con đường săn bắn kiếm tiền này còn cần suy nghĩ kĩ hơn, thế nhưng cậu cũng không nản lòng, ngược lại còn có chút nóng lòng muốn thử. Trong thế giới của cậu, lấy gia thế cùng năng lực phải làm những việc này thật sự quá dễ dàng, nhưng hiện giờ ở niên đại này, rất nhiều kỹ năng đều không thể dùng, vì kiếm chút đỉnh tiền, cậu không thể không phí tâm tư làm việc một phen, nhưng cũng khá là thú vị.

Tạ Cảnh Hành đem mồi đặt vào giỏ, hái chút rau dại để trên mặt giỏ nhằm che giấu, thừa dịp các thôn dân đều đi làm ruộng, cậu cõng giỏ đi về nhà.

Lúc trước chỉ ăn chút cháo trắng sau đó lại lên rừng săn bắt, Tạ Cảnh Hành lại đói bụng, cậu không biết nấu cơm nhưng thịt nướng thì có thể làm không tồi, vì thế dứt khoát đem gà rừng đi nướng ăn.

Sau khi lắp đầy bụng thì sắc trời đã tối, các thôn dân bây giờ hẳn cũng đã về nhà ăn cơm, Tạ Cảnh Hành xách theo con thỏ còn dư lại, đem đến nhà Trương thúc.

“Trương thúc, Trương thẩm.” Tạ cảnh Hành đến là lúc một nhà Trương thúc đang ăn cơm, trừ bỏ ông, những người khác nhìn thấy cậu đều có sắc mặt không tốt lắm.

“Du thủ du thực, còn chưa có cơm ăn đi, mau mau ngồi xuống cùng nhau ăn.” Trương thúc cho rằng cậu đến nhà ông là bởi vì đói bụng, vội vàng nhiệt tình đón hắn vào ăn cơm, cha cậu so với anh em ruột còn thân hơn với ông, vì thế ông cũng thực tình xem du thủ du thực là cháu trai, tuy rằng mỗi ngày cậu ta đều chơi vời lêu lỏng làm ổng chỉ hận sắt không thành thép.

“Không cần Trương thúc, cháu đã ăn rồi, hôm nay ở sau núi cháu có bắt được một con gà rừng và thỏ hoang, gà thì cháu đã ăn, thỏ liền đem đến đây biếu mọi người, trước kia Trương thúc cùng Trương thẩm ít nhiều cũng chiếu cố cháu, cháu đều ghi tạc ở trong lòng.” Tạ Cảnh Hành nói xong đem con thỏ bỏ vào trong tay ông, vội vàng xoay người trở về, lưu lại mọi người trong phòng khϊếp sợ chưa hiểu chuyện gì. Cậu cũng không quan tâm sắc mặt người khác, rốt cuộc nguyên chủ vẫn luôn đem phiền toái đến cho nhà người ta, chưa từng báo đáp qua thứ gì.

“Ai? Du thủ du thực đổi tính rồi đi, thế mà còn tặng đồ cho chúng ta!” Trương thẩm kinh ngạc nói.

“Có cái gì đâu, du thủ du thực tính tình vẫn tốt lắm, nó trước kia cái gì cũng không có, không nuôi nổi mình, em xem, hiện tại không phải có thịt liền đưa cho chúng ta hay sao, chứng tỏ đứa nhỏ này là một đứa biết báo đáp.” Trương thúc vui mừng nói.

Trương thẩm há miệng thở dốc, định như thường ngày phản bác lại ông, nhưng ngẫm lại thì thấy cũng có lý, chẳng lẽ trước kia là bà hiểu lầm du thủ du thực, không nhìn ra được đứa nhỏ này là một người tốt.

Ở niên đại này cũng không có gì để giải trí, Tạ Cảnh Hành tắm rửa đơn giản sau đó liền đi ngủ, cậu quyết định ngày mai đi huyện thành xem thử có phương pháp gì để kiếm tiền hay không.

Buổi sáng hôm sau, Tạ Cảnh Hành dậy thật sớm, cậu không có cách nào đi mười mấy dặm từ trong thôn đến huyện thành, trong thôn chỉ có một chiếc xe bò, mỗi tháng sẽ cố định ngày đi, lúc này người muốn đi nhờ cũng không ít, nếu muốn ngồi thì phải tranh thủ.

Tạ Cảnh Hành đến cửa thôn đã thấy có bốn năm người ngồi chờ xung quanh, trong đó có một người đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Đó là một nam nhân ngồi trên xe lăn, tuy rằng ngồi trên xe lăn nhưng hắn lại không cho người khác cảm thấy yếu ớt, quanh thân hắn như vô hình xuất hiện một loại khí tràng cường đại, mặc dù tàn tật nhưng cũng làm người khác không dám khinh thường.

Tạ Cảnh Hành đi sâu vào trong hơn mới thấy được rõ tướng mạo của nam nhân, ngũ quan thâm thuý như đao tước rìu phách, hình dáng rõ ràng, cảm nhận được có người đang nhìn mình, cặp mắt kia nhìn qua, sâu thẳm mà sắc bén.

Tạ Cảnh Hành cũng không có bị khí thế của hắn dọa sợ, cậu tự nhiên dời mắt, đã biết được thân phận của đối phương.

Thẩm Chiến, anh trai của nam chính Thẩm Kiến Quốc, bởi vì một lần trong chiến dịch mà bị thương ở chân phải giải nghệ về quê, hiện giờ đang ở nhà dưỡng thương. Nhưng cậu biết chân của hắn sau này cũng sẽ được chữa khỏi, mặc dù có thể đứng lên một lần nữa nhưng cũng không có khả năng trở lại chiến trường, không nghĩ tới Thảm Chiến không trở lại quân đội mà lại chuyển qua làm thương nhân, hắn ở trong quân ngũ có nhân duyên cực tốt, họ đều là những nhân mạch sau này đều trợ giúp hắn trên thương trường, mà nam nữ chính có thể phát triển được sự nghiệp lớn như vậy, công lao phần lớn đều là do hắn, có thể nói hắn là bàn tay vàng lớn nhất của hai người kia, là đại lão đứng sau màn trong sách.

Những tin tức đó ở trong đầu điều bị cậu ném qua một bên, tuy Thẩm Chiến lợi hại, nhưng cậu cũng không có suy nghĩ sẽ đi ôm đùi vàng. Tạ Cảnh Hành tin tưởng lấy năng lực của nhị thiếu gia Tạ gia của mình cùng ánh mắt của thế hệ sau mang đến, cho dù hiện tại không có người nào giúp đỡ, cậu cũng nhất định sẽ thành công.

Thực mau xe bò liền tới, Tạ Cảnh Hành nhìn Thẩm Chiến dùng hai tay nâng cả người ngồi vào xe bò, mặc dù có quần áo che đậy, nhưng cũng có thể nhìn đến cơ bắp mạnh mẽ trên cánh tay ấy. Sau đó một thôn dân giúp hắn gắp xe lăn lại đặt một góc trong xe bò, Thẩm Chiến liền lễ phép cảm ơn hắn.

Tạ Cảnh Hành ngồi trên xe bò, vừa lúc ngồi đối diện với Thẩm Chiến, cậu một câu lại một câu trò chuyện cùng thôn dân, tận lực bắt chước cách nói chuyện của nguyên chủ.

Tạ Cảnh Hành không biết Thẩm Chiến vẫn luôn quan sát cậu, tuy rằng Tạ Cảnh Hành đã tận lực bắt chước nguyên chủ, nhưng khí chất đã khắc vào xương tủy thì không bao giờ có thể thay đổi được.

Nguyên chủ tùy ý ngồi như vậy thì chính là đáng khinh lười nhác, còn cậu làm như có vẻ lười biếng nhưng lại cực kì ưu nhã. Mặc kệ các thôn dân có nói cái gì, cậu vẫn nhìn kiên nhẫn nhìn vào mắt họ, mười phần chân thành cùng kiên nhẫn. Lời nói thì có vẻ là lưu manh nhưng ánh mắt lại cực kì sạch sẽ trong sáng.

Thẩm Chiến dọc theo đường đi không dấu vết mà quan sát cậu, phát hiện nhất cử nhất động của cậu đều vô tình lộ ra khí chất của một người được tiếp nhận giáo dục tốt, so với những thiếu gia được tỉ mì đào tạo mà hắn đã gặp qua trước kia cũng không kém một chút nào.