Chương 1: Tên du thủ du thực thập niên 70 (1)

Thôn Hồng Kỳ, các thôn dân đang một bên làm việc một bên trò chuyện về bát quát của hai ngày trước.

“Thanh niên trí thức Hạ thực đáng thương, bị ai cứu không tốt đi, cố tình lại bị một người du thủ du thực cứu, ngươi nói sau này về lại phải gả cho hắn thì thế nào đây." "Này đúng thật là tiện nghi cho tên đó rồi, chỗ chúng ta trong đám thanh niên trí thức thì Hạ trí thức là xinh đẹp nhất!"

"Xinh đẹp thì có ích gì, Hạ trí thức nhìn qua nũng nịu, vừa nhìn liền thấy không phải là người giỏi làm việc, cưới về nhà còn không phải giống đại tiểu thư mà cung phụng sao, cưới vợ vẫn là nên cưới người cần mẫn biết kiếm sống."

"Ta thấy lại thấy đám tiểu tử trong thôn không nghĩ như vậy đâu, ngươi xem đám tiểu trong thôn không phải đều tranh nhau giúp cô ấy làm việc sao, ta xem hiện tại bọn họ chính là hâm mộ tên du thủ du thực kia chết đi."

"Hai ngày nay cũng không thấy hắn cùng Hạ trí thức, ngươi nói xem bọn họ sẽ kết hôn sao?"

"Ai biết được, nếu trong thôn chúng ta có cô nương nào rơi vào sông bị nam nhân cứu, hai người ướt dầm dề ôm nhau, không kết hôn về sau cũng khó mà gả đi được, mặc dù đối tượng là du thủ du thực thì cũng phải cắn răng mà gả cho, nhưng Hạ trí thức là người thành phố, chỉ sợ sẽ không chịu nhả ra dễ dàng như vậy đâu."

"Ta cũng nghe nói hai ngày này Hạ trí thức sốt đên lợi hại, đã đưa đi bệnh viện huyện, còn có Thẩm Kiến Quốc chính là mỗi ngày đều đi thăm, Thẩm Kiến Quốc chính là làm việc thiện đi, người đều không ngại, gả cho hắn khẳng định tốt hơn so với tên du thủ du thực kia."

"Thẩm Kiến Quốc không ngại, kia mẹ nó Vương Quế Hoa đâu, nàng cũng đồng ý?"

"Ta thấy mặt nàng hai ngày nay có xấu đi, hẳn là không muốn, nhưng mẹ thế nào mà cản được con, cuối cùng chỉ sợ vẫn là sẽ đồng ý."

"Ngươi nói cũng đúng."

Tại bệnh viện huyện lúc này, Hạ An An đang là trung tâm của bát quát mở mắt ra, cảm xúc trong mắt từ mờ mịt đến khϊếp sợ rồi lại mừng như điên.

Hạ An An thực không nghĩ tới chính mình sẽ trọng sinh trở về, về tới bước ngoặt của cuộc đời cô, nhớ tới kết cục bi thảm kiếp trước, một đời này, cô nhất định phải gả cho Thẩm Kiến Quốc.

Kiếp trước, Hạ An An cũng bị rơi xuống nước sau đó bị du thủ du thực trong thôn cứu, sau khi được cứu lại bị sốt tới ba ngày, trong ba ngày này, Thẩm Kiến Quốc mỗi ngày đều tới thăm cô, ân cần chăm sóc, làm một người một mình xuống nông thôn như Hạ An An thập phần ấm áp.

Sau khi xuất viện, Hạ An An cũng không có gả cho tên kia, trong thôn lúc đó cũng có không ít lời đồn đại, lúc này Thẩm Kiến Quốc lại tỏ vẻ không ngại khi cô bị du thủ du thực ôm mà vẫn nguyện ý cưới cô, nhưng chính cô tâm khí cao ngạo, cảm thấy Thẩm Kiến Quốc nói vậy chính là xem thường mình, hơn nữa lúc ấy cô cũng một lòng muốn trở về thành phố, chưa từng nghĩ tới mình sẽ kết hôn với người nông thôn, cho nên nàng cự tuyệt hắn. Sau khi bị cự tuyệt Thẩm Kiến Quốc cũng không có tới tìm cô, không bao lâu lại cưới một nữ thanh niên trí thức khác cùng xuống nông thôn với cô tên Triệu Yến, cuộc sống của hai người cũng không còn liên hệ với nhau.

Nàng một bên nhận lấy lời đồn đại, một bên học tập làm việc, rốt cuộc hai năm sau cũng chờ được tin tức kì thi đại học được khôi phục, cô tham thi liền như ý nguyện đậu đại học trở về thành phố.

Sau khi tốt nghiệp đại học nàng cưới bạn trai hai năm của mình, hai người cùng trải qua một khoảng thời gian ngọt ngào sau kết hôn, nhưng khi sinh được hai người con gái, cô liền bị nhà chồng ghét bỏ, bà nội lại không muốn chăm cháu gái, cô đành phải bỏ việc ở nhà con, công việc của chồng cũng được thăng tiến đi công tác càng ngày càng nhiều, thẳng đến khi có một người phụ nữ mang con một tuổi đến cửa, cô mới biết được người chồng được cho là yêu cô đã nɠɵạı ŧìиɧ hơn hai năm.

Lúc sau ly hôn, một mình cô mang theo hai đứa con gái nhỏ sống, vì nhiều năm không đi làm, Hạ An An càng chịu nhiều khổ cực hơn, mới qua 30 mà nhìn như người 50 tuổi.

Vô tình một lần nàng nhìn thấy Thẩm Kiến Quốc, hắn năm nay gần 40 ăn mặc tây trang, từ siêu xe đi ra, là bộ dáng của người làm ăn thành công, mà bên cạnh hắn chính là Triệu Yến, nhìn qua xinh đẹp lại nhã nhặn, trên mặt tươi cười đầy hạnh phúc, hình ảnh ấy đâm vào mắt Hạ An An, làm cô cực kì đau lòng lại nhiều hơn nữa là hối hận.

Không biết xuất phát từ tâm trạng gì, Hạ An An trằn trọc sau khi nghe được tin tức của Thẩm Kiến Quốc, biết hắn sau khi cải cách liền mở ra làm ăn buôn bán, còn tự lập công ty, cực kì có tiền. Còn biết hắn rất chung thủy đối với Triệu Yến, cô ta cũng sinh cho hắn một người con gái, hai người thập phần hạnh phúc.

Hạ An An khi này càng hối hận hơn, nếu lúc trước cô chịu gả cho Thẩm Kiến Quốc thì giờ đây người đang hưởng phúc kia chính là cô, nào còn có chuyện của Triệu Yến kia.

Bất hiện tại cô đã trọng sinh, hết thảy đều còn kịp, nghĩ đến đây Hạ An An lại nở nụ cười.

Ai cũng không biết một người rơi xuống khác cũng đã bị thay đổi một linh hồn.

Tạ Cảnh Hành đến đây đã hai ngày, nguyên chủ hai ngày trước nhảy xuống nước cứu người sau đó ban đêm liền sốt cao, bản thân không có người thân, nhân duyên trong thôn cũng không tốt, không ai phát hiện cứu chữa kịp thời, nguyên chủ liền không chịu đựng nổi cứ thế mà ra đi như vậy.

Tạ Cảnh Hành lúc này liền xuyên vào, lúc ấy thân thể này còn đang sốt cao, nếu không kịp xử lý sợ lại chết một lần nữa, Tạ Cảnh Hành kéo lê thân thể suy yếu của mình đi tìm được một bình rượu nhỏ trong phòng, cố gắng dùng sau lau thân thể, sau đó không chịu nổi nữa liền ngủ mất.

Khi tỉnh lại lần nữa, thân thể đã hạ sốt, trừ bỏ cả người có chút bũn rũn cũng không có gì không khỏe, vì thế cậu liền bắt đầu sắp xếp lại ký ức của thân thể này.

Nguyên chủ tên Vương Chí Viễn, nhưng người trong thôn không ai kêu tên hắn, cứ theo thói quen gọi là tên du thủ du thực. Cha mẹ nguyên chủ lúc hắn tám tuổi đã lần lượt qua đời, để lại hắn một mình, vì sống sót, hắn phải đi trộm trứng gã từ chỗ ông chủ, đồ ăn chỗ khác, nhưng nguyên chủ cũng là người biết đúng mực, biết nếu muốn sống lại trong thôn liền không nên đắc tội quá mức, cho nên trừ cái này ra thì cũng chưa làm chuyện xấu gì, người trong thôn thấy hắn đáng thương nên cũng không quá so đo.

Hai trước, hắn thấy bên bờ sông có người bị té xuống, nguyên chủ ngày thường tuy rằng không đàng hoàng lắm, nhưng vẫn cảm kích mọi người trong thôn, cho nên vừa thấy có té sông liền nhảy xuống cứu, chỉ là không nghĩ cứu người ta mà lại thế mạng của chính mình vào.

Tạ Cảnh Hành phát hiện trừ bỏ ký ức này, trong đầu hắn còn có một ký ức khác, chính là cốt truyện của quyển sách có tên gọi 《 trọng sinh chi tiểu kiều thê thập niên 70 》, chính là kể về cuộc đời bi thảm của nữ chính Hạ An An trọng sinh trở về, vì thay đổi vận mệnh kiếp trước mà gả cho Thẩm Kiến Quốc, sau đó là chuyện gây dựng sự nghiệp, ở giữa là các loại yêu đương, tóm lại là một quyển sảng văn lại ngọt văn.

Tuy rằng không xem nhiều tiểu thuyết trên internet, nhưng mấy việc xuyên qua như này thì Tạ Cảnh Hành vẫn biết, nghĩ chắc là lại xuyên đến một quyển sách nào đó. Vì thế cậu sắp xếp lại cốt truyện một lần nữa, cẩn thận xem qua, phát hiện nhân vật của mình trong sách vẫn được nhắc tới một ít.

Trong nguyên tác, du thủ du thực sau khi cứu Hạ An An vẫn chưa chết, còn muốn dùng lời đồn đại bức Hạ An An cưới hắn, kiếp trước Hạ An An nhận lấy đời đồn đại, chờ tới khi kì thi đại học khôi phục, một đời này gả cho Thẩm Kiến Quốc, hai đời đều không thành công cưới được cô, bất quá kiếp trước bởi vì cô không gả cho hắn cũng không gả cho Thẩm Kiến Quốc, du thủ du thực biết được tâm trạng cũng được cân bằng, vì thế mấy đời đồn đại truyền một thời gian liền biến mất. Mà một đời này Hạ An An gả cho Thẩm Kiến Quốc, du thủ du thực không cam lòng liền nhiều lần quấy rầy Hạ An An, bị Thẩm Kiến Quốc cùng Hạ An An buộc tội lưu manh mà đưa vào ngục giam.

Tạ Cảnh Hà sinh ra ở thế kỷ 22, gia đình cậu giàu có, tư chất thông minh, từ nhỏ đến lớn đã nhận qua không biết bao nhiêu giải thưởng, 18 tuổi liền hoàn thành việc học, nhân sinh tốt đẹp vừa mới bắt đầu, không nghĩ tới đột nhiên lại bị tai nan xe cộ cướp đi sinh mệnh.

Đối với việc cậu tử vong, cha mẹ hẳn sẽ rất đau khổ, nhưng may rằng trong nhà còn có anh trai ưu tú cùng em gái hoạt bát đáng yêu, bọn họ hẳn là sẽ hết nhanh bi thương đi.

Tạ Cảnh Hành không biết vì sao cậu lại xuyên vào một quyển sách, càng không biết tại sao trong đầu mình lại có cốt truyện của nó, nhưng cậu có thể cảm nhận được nó không có ác ý với mình, cho nên Tạ Cảnh Hành đối với tất cả cũng tràn ngập cảm kích, cậu cũng không có rối rắm đây là sách hay thế giới thực, nếu như đã đến đây thì suy nghĩ nhiều cũng không có lợi ích gì.

Thân thể này hai ngày nay đã không ăn gì, lắp đầy bụng mới là việc cấp bách nhất. Dựa vào ký ức của nguyên chủ, cậu đi vào phòng bếp, nhìn một hồi, Tạ Cảnh Hành mới thấy mình đã gặp kiếp nạn đầu tiên trong thế giới này ở đây rồi, như thế nào dùng cái bếp bằng đất này làm ra đồ ăn ngon đây.

May mắn là nguyên chủ là người biết nấu cơm, dựa vào đó cậu cũng khá thuần thục nhóm lửa, hai giờ sau cũng gập ghềnh mang một nồi cháo trắng ra.

Tạ Cảnh Hành có khi nào ăn qua đồ ăn như vậy, bất quá cậu cũng là người biết nhận rõ được hoàn cảnh của mình, cố nén vị giác không khỏe ăn hết nồi cháo, lúc này mới cảm giác thân thể khôi phục lại. Cũng có thể là thân thể nguyên chủ không tồi, chỉ ăn một chút mà cả người như khôi phục lại hoàn toàn.

Ăn no, Tạ Cảnh Hành lúc này mới bắt đầu tự hỏi con đường sau này của mình sẽ thế nào.

Hiện giờ là năm 1975, hơn một năm nữa kì thi đại học sẽ được khôi phục. Tạ Cảnh Hành cũng suy xét xem có tham gia kì thi 2 năm sau hay không, sinh viên niên đại này năng lực của mỗi cá nhân đều rất cao, bất quá ngẫm lại cậu liền từ bỏ, nguyên chủ chỉ học đến năm 2 tiểu học liền không còn đọc sách, nếu đột nhiên thi đậu đại học, sao có thể không bị người khác nghi ngờ, nếu không cẩn thận bị đặc vụ bắt lại, kia có thể sẽ hoàn toàn xong đời.

Trong khoảng thời gian này tình hình trong nước vẫn tương đối nhạy cảm, Tạ Cảnh Hành cũng không muốn làm hành động gì quá lớn, chịu đựng khoảng mấy năm, sau cải cách cậu liền có thể buông tay chân ra làm việc của mình, niên đại này chỉ cần nắm chắt được thời cơ, một làm một phen sự nghiệp lớn cũng không phải khó khăn như vậy.