Chương 4.2

Ngây người một lúc lâu, chờ phục hồi tinh thần, Thẩm Thời Nguyệt nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Bạn Bùi, cậu có nhầm lẫn gì không?"

Giọng thiếu niên mềm mại, Bùi Tu xoay đầu, thấy cặp mắt thanh triệt của đối phương chứa đầy mê hoặc, hai cánh môi đỏ bừng lúc đóng lúc mở.

Ngẩn người nhìn chằm chằm bờ môi đỏ kia vài giây, cặp mắt thâm thúy của Bùi Tu mơ hồ hiện lên vẻ ảo não, mặt không biểu tình dời đi tầm mắt: “Thầy Lý bảo tôi dọn lại đây ngồi, phụ đạo môn toán cho cậu.”

“Cậu không cần nghĩ nhiều.” Thấy cậu không nói gì, Bùi Tu nhanh chóng bổ sung một câu.

Tôi đâu dám nghĩ nhiều chứ.

Thẩm Thời Nguyệt chửi thầm, trên mặt lại không dám biểu hiện ra, nói ra lời càng khách sáo: “Không có không có, vậy cảm ơn bạn Bùi.”

Để giữ khoảng cách với Bùi Tu, xem ra cậu chỉ có thể nghiêm túc học toán, chỉ có dính chặt đại số, mới có thể bảo Bùi Tu tránh xa ra! Vì cái mạng nhỏ của mình, toán học tính là cái gì? Trong lòng Thẩm Thời Nguyệt bốc lên ngọn lửa hừng hực, cảm thấy thành tích môn toán của mình chắc chắn có thể một bước lên trời!

7 giờ chiều, trừ Bùi Tu và Thẩm Thời Nguyệt ra, những người khác trong phòng học đã đi hết.

Giờ khắc này, tiểu thiếu gia tinh xảo xinh đẹp đang nắm chặt bút viết, cau mày viết viết vẽ vẽ trên bài thi.

Qua mười phút, Thẩm Thời Nguyệt vừa lòng lộ ra nụ cười, dùng sức đẩy bài thi đến trước mặt Bùi Tu, kiêu ngạo ưỡn ngực.

Bộ dáng này của cậu cực kỳ đáng yêu, gương mặt nở một nụ cười rạng rỡ, mắt hạnh mượt mà mở to, chờ mong nhìn Bùi Tu, giống như một bé mèo con muốn được có được sự khích lệ của chủ nhân.

Bé mèo con? Bị so sánh khó hiểu trong lòng làm cho hoảng sợ, ánh mắt Bùi Tu tối lại, cố tình cúi đầu không nhìn Thẩm Thời Nguyệt, an tĩnh kiểm tra bài thi cậu đưa qua.

“Thẩm Thời Nguyệt, cậu bị ngu à?”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, lại không phải lời tiểu thiếu gia muốn nghe, tức khắc Thẩm Thời Nguyệt nhấp chặt môi, ánh mắt có chút ủy khuất, khó hiểu nhìn Bùi Tu.

“Đề này, trong giờ học giáo viên đã giảng một lần, vừa nãy tôi cũng giảng cho cậu một lần, sao cậu vẫn không làm đúng?” Bùi Tu thở dài một hơi nhỏ đến mức không thể phát hiện, buồn bực đỡ trán.

“Cậu đừng nóng giận.” Thẩm Thời Nguyệt cực kỳ ủy khuất, méo miệng nói: “Tôi đã rất nỗ lực, cậu lại dạy tôi đi.”

Bùi Tu thống khổ cầm bút, lấy quyển nháp của Thẩm Thời Nguyệt trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc giảng đề cho thiếu niên.

Lúc này đang là giữa hè, tuy mặt trời đã xuống núi, không khí vẫn oi bức như cũ, Thẩm Thời Nguyệt không biểu cảm kéo khóa áo khoác đồng phục xuống, lại móc ra một cây quạt nhỏ từ trong ngăn bàn, quạt cho mình trước, lại giống như lấy lòng quạt cho Bùi Tu đang giảng đề vài cái.

Nhận ra gió mơn trớn trên mặt, Bùi Tu nhẹ nhàng nhíu mày, cho rằng Thẩm Thời Nguyệt hoàn toàn không đang nghe giảng, anh tức giận quay đầu, vừa định răn dạy thiếu niên vài câu, tầm mắt vừa chuyển qua, đã thấy vạt áo mở rộng của thiếu niên, da thịt tuyết trắng đập vào mắt, trong người Thẩm Thời Nguyệt mặc một chiếc áo chữ T có cổ rất lớn, lúc này cậu nửa rũ đầu nghe giảng, ngực lộ ra hơn phân nửa.

Bùi Tu thấy rõ ràng phong cảnh trong quần áo thiếu niên, ngực nhỏ tuyết trắng đứng thẳng, bên trên điểm xuyến hai quả mọng phấn hồng.

Trong đầu Bùi Tu nổ vang một tiếng, gương mặt thanh lãnh nhiễm một màu hồng.

Thẩm Thời Nguyệt đang nghe giảng thấy kỳ quái trong lòng, sao đột nhiên Bùi Tu lại im lặng? Cậu lui ra sau một chút, thấy Bùi Tu nửa cúi đầu, trên gương mặt anh tuấn phủ một tầng hồng nhạt, còn tưởng là anh đang tức giận.

“Sao… sao cậu không nói tiếp?” Chẳng lẽ là tức cậu quá ngu ngốc?

Thẩm Thời Nguyệt bẹp miệng, giọng điệu nhỏ nhẹ ban đầu trở nên chanh chua khó chịu, hừ nhẹ nói: “Tôi biết mình ngốc, cậu không muốn dạy thì đừng dạy.”

Lời này vào tai Bùi Tu quả thực là đang làm nũng, trong nhất thời mặt anh càng đỏ, vì không để cái đồ ngu ngốc Thẩm Thời Nguyệt này nhìn ra vì sao anh lại đỏ mặt, chỉ có thể cứng cổ cứng đầu, ngoài mạnh trong yếu trừng mắt nhìn cậu một cái: “Biết mình ngốc, càng phải nghe thật nghiêm túc, đừng chỉ lo quạt gió.”

Vừa nãy nhìn lầm rồi sao… Sao Thẩm Thời Nguyệt lại có ngực?

Bùi Tu gian nan giảng đề cho Thẩm Thời Nguyệt, suy nghĩ trong lòng lại chậm rãi phát tán.