Chương 5.1

Dạy kèm cho Thẩm Thời Nguyệt xong, trời đã tối đen, tài xế phụ trách đưa đón hai vị thiếu gia của Thẩm gia đưa Thẩm Trạch Sương về trước, vốn đang định đi tiếp một chuyến đến đón Thẩm Thời Nguyệt, nhưng Bùi Tu lại chủ động nhận trọng trách này.

Tài xế Bùi gia đợi ở cổng trường rất lâu, ánh mắt lơ đãng liếc một cái, nhìn thấy Bùi Tu từ kính chiếu hậu, bên cạnh anh là một thiếu niên xinh đẹp, an tĩnh cúi đầu bước đi.

“Hôm nay quay về làm lại một lần mấy đề tôi khoanh tròn giúp cậu, ngày mai mang đến đây để tôi kiểm tra.” Thiếu niên lạnh lùng mở lời, mắt nhìn thẳng nói.

Nhớ lại mấy chục đề được Bùi Tu khoanh đỏ, trong lòng Thẩm Thời Nguyệt không ngừng kêu than, suy nghĩ muốn thoát khỏi Bùi Tu càng thêm kiên định, trải qua một buổi chiều, cậu đã suy nghĩ cẩn thận, chinh phục toán học là chuyện không có khả năng, đời này cũng không làm được.

Nhưng cậu cũng không dám nói trực tiếp với Bùi Tu, trên mặt giả vờ ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại đang tính toán xem nên làm như thế nào để Bùi Tu từ bỏ việc dạy kèm cho cậu. Dù sao việc này cũng không phải do Bùi Tu tự nguyện, dứt khoát mặc kệ, nói không chừng anh sẽ bị tức giận đến nỗi bỏ đi.



“Tiểu Tu thiếu gia, cậu về rồi à?” Trong biệt thự, dì bảo mẫu đang quét dọn vệ sinh, thấy Bùi Tu xách cặp về đến cửa, mỉm cười hô lên.

“Ừ.” Bùi Tu gật đầu, đổi dép lê, đi lên lầu, về phòng cất cặp sách, tắm rửa xong rồi xuống dưới ăn cơm.

Nhà ăn to như vậy mà chỉ có dì bảo mẫu đang bưng thức ăn và Bùi Tu, nhìn qua rất quạnh quẽ.

Thấy vẻ mặt Bùi Tu lạnh lẽo, dì bảo mẫu mỉm cười mở miệng: “Hôm nay ông chủ và phu nhân cũng không về, cậu ăn cơm trước đi.”

Thiếu niên không nói lời nào, qua hơn nửa ngày mới yên lặng cầm chén đũa trong tầm tay lên, ung dung thong thả bắt đầu ăn.

Nửa đêm, mặt trăng toả sáng trên bầu trời sao, ánh trăng màu ngân bạch như một tầng lụa mỏng, bao phủ lên giấc mơ của mọi người.

Bùi Tu ngơ ngẩn nhìn thiếu niên với vẻ mặt ửng hồng trước mặt, đột nhiên vươn tay như bị ma xui quỷ khiến, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, lòng bàn tay truyền đến cảm giác tinh tế mềm nhẵn, đôi mắt long lanh của Thẩm Thời Nguyệt đong đầy nước mắt, môi đỏ hơi nhếch lên, ủy khuất trừng mắt nhìn anh.

“Bùi Tu, tôi rất ngốc ư?” Giọng thiếu niên vừa mềm mại vừa ấm áp, mang theo chút khó hiểu.

Yết hầu của người đàn ông chuyển động, cặp mắt lạnh lẽo ngày thường cũng trở nên thâm thúy, ngón tay cái ấn bờ môi mềm mại đỏ bừng của thiếu niên, cọ xát một cách tinh tế, Bùi Tu mở miệng, âm thanh phát ra lại khàn khàn trầm thấp, mang theo du͙© vọиɠ mãnh liệt, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thẩm Thời Nguyệt, sao cậu lại mềm như vậy?”

Nhìn qua dáng người của Bùi Tu rất mảnh khảnh nhưng lại có thể ôm cả người Thẩm Thời Nguyệt trong ngực, anh đặt Thẩm Thời Nguyệt ở một góc của phòng học, ánh mắt càng trở nên nguy hiểm, hoàn toàn không giống dáng vẻ đóa hoa cao lãnh ngày thường.

Cung phản xạ của thiếu niên trong lòng hơi dài, ánh mắt ngẩn ngơ liếc nhìn Bùi Tu, qua một hồi lâu mới nhận ra bầu không khí nguy hiểm, cặp mắt hạnh to tròn hoảng loạn, tầm mắt mơ hồ, lông mi cong vυ"t khẽ động, giống như một con mèo nhỏ, không ngừng nhiễu loạn trong lòng Bùi Tu.

Nhẹ nhàng nuốt nước miếng, người đàn ông thanh lãnh nhẫn nhịn tới mức cực hạn, rốt cuộc không áp lực được du͙© vọиɠ mãnh liệt trong lòng nữa, một tay giữ chặt vòng eo tinh tế mềm mại của Thẩm Thời Nguyệt, một tay thô bạo kéo khoá áo khoác của cậu xuống.

Theo khóa kéo bị kéo xuống, cảnh xuân da^ʍ mỹ bị che đậy cuối cùng cũng lộ ra trước mắt người đàn ông, áo sơ mi to rộng không che được bộ ngực trắng nõn nhỏ xinh của thiếu niên, giống như thiếu nữ 15-16 tuổi vừa dậy thì, dùng một tay là có thể ôm hết.

Bùi Tu cảm giác bụng dưới đang sưng to, một luồng điện kỳ quái chạy qua toàn cơ thể, dươиɠ ѵậŧ thô to nóng bỏng cứng lên.

Đáng ghét, sao Thẩm Thời Nguyệt lại dâʍ đãиɠ như vậy?

Bên tai vang lên tiếng nức nở mềm mại của thiếu niên, lúc này bộ ngực sữa đang bị một bàn tay to rộng vuốt ve, Bùi Tu cúi đầu, thấy gương mặt đào hoa xinh đẹp của thiếu niên, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới no đủ, hai mắt ướt đẫm nước mắt mông lung nhìn mình, quả thực là dụ dỗ người ta phạm tội.

Trong lòng anh chấn động, rầu rĩ cười nhẹ một tiếng, âm thanh chứa đầy tìиɧ ɖu͙©, cúi người liếʍ vành tai mượt mà của thiếu niên, nghe thấy cổ họng thiếu niên phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.