Chương 4.1

Sau ngày đó, Thẩm Thời Nguyệt bắt đầu cố ý bảo trì khoảng cách với Phương Ninh và nhóm công của cậu ta, ngoại trừ đứa em trai tiện nghi mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thì cậu gần như tách bản thân ra khỏi cốt truyện ban đầu, tránh tiếp xúc với một ít nhân vật trong tiểu thuyết.

Cuộc sống vườn trường trở nên vô cùng đơn giản, ngẫu nhiên Thẩm Thời Nguyệt gặp Nghiêm Phong Nhiên vài lần trong trường học, đối phương vẫn không để ý đến cậu, dường như giống với cậu, ăn ý coi như sự kiện kia không xảy ra.



Những ngày tháng bình tĩnh như vậy vẫn tiếp tục cho đến kỳ thi giữa kỳ, giờ này khắc này, Thẩm Thời Nguyệt nhìn bài thi trước mắt, cảm xúc trong lòng không khỏi ngổn ngang.

Ông trời ơi, sống lại một lần, đại số mày vẫn không chịu buông tha tao sao?

Thẩm Thời Nguyệt kêu rên trong lòng, nhưng chẳng sợ cậu tìm mọi cách kháng cự, cuối cùng vẫn phải cầm bút, cau mày thành thật tính toán.

Ngày có thành tích, Thẩm Thời Nguyệt bị gọi đến văn phòng chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp một năm ba là một người đàn ông trung niên đầu trọc, dạy toán học.

“Thẩm Thời Nguyệt, kỳ thi giữa kỳ lần này là chuyện như thế nào? Đặc biệt là toán học, sao em có thể thi được 38 điểm hả?” Chủ nhiệm lớp đi thẳng vào vấn đề, giọng nói rất nghiêm khắc.

Thẩm Thời Nguyệt sợ hãi lui ra sau một bước, trong tay nắm chặt bài thi, nhỏ giọng nói: “Thầy ơi… Em đã cố hết sức…”

“Tổng điểm 150, em thi được 38, giờ em nói với thầy em đã cố hết sức?” Chủ nhiệm lớp khó tin trừng mắt, thấy Thẩm Thời Nguyệt rũ đầu, giọng điệu hoà hoãn lại, lời nói thấm thía:

“Gần đây em đến lớp thường xuyên mất tập trung, phải chú ý trạng thái, đã là năm cuối cấp rồi, cũng nên biết lo lắng chứ.”

“Haiz…” Thầy chủ nhiệm thở dài, vẫy tay với Thẩm Thời Nguyệt: “Em về học trước đi.”

Thẩm Thời Nguyệt như được xá tội, nhanh chóng quay đầu rời khỏi văn phòng, bước chân hấp tấp, vừa đến cửa đã va chạm với một học sinh đang đi tới, Thẩm Thời Nguyệt ăn đau, kêu nhẹ một tiếng, nhíu mày ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt thanh lãnh tuấn dật.

Là Bùi Tu.

Vẻ ngoài của chàng trai lạnh lùng nổi bật, ngũ quan tinh xảo, một cặp mắt thâm thúy thanh lãnh, lúc nhìn chằm chằm người khác có vẻ hơi không có tình người, lúc này anh nhấp nhẹ môi mỏng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn thiếu niên bị đau nhăn mặt nhăn mày.

“Xin lỗi.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Bùi Tu dịch sang bên cạnh vài bước, kéo ra khoảng cách với thiếu niên, tuy không nói thẳng, nhưng bộ dáng đã biểu thị tôi không quan tâm.

Trong lòng Thẩm Thời Nguyệt không biết nói gì.

Sở dĩ Bùi Tu như vậy, là vì tháng trước sinh nhật của Thẩm Thời Nguyệt, mời học sinh cả lớp đến nhà mình mở party, sau đó nguyên chủ nổi điên, tối hôm đó kéo Bùi Tu ra sau vườn hoa tỏ tình.

Kết quả có thể nghĩ đến, một pháo hôi nhỏ như cậu, sao lại dám mơ ước chồng của vai chính thụ vạn nhân mê! Thẩm Thời Nguyệt bị cự tuyệt không chút lưu tình, bắt đầu từ hôm đó, Bùi Tu tránh cậu tránh ôn dịch, có thể trốn bao xa thì bấy xa.

Theo lý thuyết, đối với Thẩm Thời Nguyệt, là một lựa chọn cực kỳ tốt, vai chính công tránh xa cậu đương nhiên quá tốt rồi còn gì, càng xa cái mạng nhỏ càng ổn, nhưng thấy bộ dáng làm ra vẻ ta đây tránh ôn dịch còn không kịp của Bùi Tu lúc này, khiến Thẩm Thời Nguyệt nhịn không được mà trợn mắt.

Hừ, cứ làm như ai hiếm lạ anh vậy.

Thiếu niên cất bước, sải bước về phòng học, không thèm liếc Bùi Tu một cái.

Cửa văn phòng bị gõ vang, chủ nhiệm lớp nói câu mời vào, ánh mắt dịch sang, thấy Bùi Tu ôm bài tập đi đến. Bùi Tu là đại biểu toán học, phụ trách thu bài tập đưa tới văn phòng hàng ngày.

Giống như bình thường, Bùi Tu nộp bài tập xong, đang chuẩn bị quay về phòng học, lại bị chủ nhiệm lớp gọi lại, khẩn thiết nói: “Bùi Tu, thầy muốn chuyển em sang ngồi một chỗ với Thẩm Thời Nguyệt, gần đây thành tích của em ấy giảm xuống rất nghiêm trọng, đặc biệt là toán học, thầy hy vọng em có thể giám sát em ấy học tập hàng ngày, giúp đỡ em ấy tiến bộ lên.”

Nghe vậy, Bùi Tu nhíu mày, lạnh mặt từ chối nói: “Thưa thầy, gần đây việc học của em rất bận, không rảnh để ý người khác.”

“Không thể nói vậy, đặc biệt giữa bạn học với nhau, càng phải hỗ trợ lẫn nhau, sau này ra xã hội, chỉ có tình bạn này là chân thật nhất, thầy thấy em bình thường chỉ biết học tập, không xã giao cũng không được.” Chủ nhiệm lớp nghiêm túc nói: “Thử nửa học kỳ trước, để thầy xem thành tích kỳ thi cuối kỳ của em ấy có khảo hiệu quả thế nào.”



Lúc Thẩm Thời Nguyệt thấy Bùi Tu dịch bàn đến bên cạnh mình, cả người rơi vào trạng thái kinh ngạc.

Lúc này học thần vẫn luôn cao lãnh không nói một lời ngồi bên cạnh cậu, làm cậu cảm thấy không khí bên người lạnh hơn vài độ.