Chương 3: H

Lúc Thẩm Thời Nguyệt hồn xiêu phách lạc ngồi trên xe về đã là chạng vạng 7 giờ, cậu bị mấy lời Nghiêm Phong Nhiên nói làm cho ngu người, không rõ rốt cuộc đối phương có ý gì.

Thậm chí ngay cả khi nhìn thấy Thẩm Trạch Sương cậu sợ hãi nhất, thiếu niên cũng lựa chọn xem nhẹ, qua loa chào hỏi với cậu ta, ngồi vào ghế sau xe đờ đẫn.

Hành vi khác thường của cậu tất nhiên sẽ bị Thẩm Trạch Sương nhận ra.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh trai, cậu ta đã chú ý tới đuôi mắt phiếm hồng và cánh môi sưng đỏ của Thẩm Thời Nguyệt.

Dường như cậu đã bị người ta hung hăng chà đạp, quá sắc tình.

Trong lòng Thẩm Trạch Sương chửi thầm, không ngờ Thẩm Thời Nguyệt ngày thường vẫn mang bộ dáng thiếu gia chính thức kiêu căng, thế nhưng cũng có ngày lộ ra biểu tình như thế.

Có vẻ như cậu thú vị hơn trước kia rất nhiều.



Nửa đêm, ánh trăng xuyên qua khe hở bức màn, nhẹ nhàng rơi trên chăn đệm thuần trắng, hắt ra một tầng ánh sáng.

Mắt hạnh của Thẩm Thời Nguyệt trừng to, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu.

“Cậu tốt nhất là tránh xa tôi ra.” Trong đầu đột nhiên vang lên những lời Nghiêm Phong Nhiên nói lúc chiều, trong lòng Thẩm Thời Nguyệt rối bời, cảm giác đầu mình đều là bùn nhão.

“A a a a a a phiền muốn chết…" Thiếu niên xinh đẹp nhỏ giọng phát tiết, tay nắm chặt chăn đệm mềm mại. Cậu càng nghĩ càng tức giận, căm giận nói: “Đi chết đi, đi chết đi! Đồ ngu xuẩn chết đi cho tôi!”

Chuyện xảy ra ở ngõ nhỏ trong trí nhớ vô cùng sinh động, Thẩm Thời Nguyệt cực kỳ xấu hổ, chỉ có thể bất lực phát tiết một mình.

Nụ hôn đầu tiên của mình! Sao tên đàn ông chó má này dám?

Thẩm Thời Nguyệt dùng sức đấm đánh nệm cao su dưới thân, mãi đến khi phát tiết đến mức mệt mỏi, cậu mới yên lặng dịch người, đặt đầu xuống gối, trong đầu lại không ngăn được tiếp tục lặp lại hình ảnh Nghiêm Phong Nhiên hôn cậu, suy nghĩ bắt đầu lên men.

Nhìn Nghiêm Phong Nhiên vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, vậy mà miệng lại rất mềm…

Đầu lưỡi của Nghiêm Phong Nhiên sẽ chơi xấu, lúc hôn môi sẽ làm cho cậu thất điên bát đảo, suýt nữa cậu không thở được…

Tay Nghiêm Phong Nhiên rất lớn, lòng bàn tay có một lớp vết chai mỏng, lực lúc niết mặt cậu có hơi mạnh…

Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại! Thẩm Thời Nguyệt, mày không được nghĩ nữa, hắn là đồ chó háo sắc, mày nghĩ đến hắn làm gì? Không phải đã nói là coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?

Thẩm Thời Nguyệt tuyệt vọng ôm mặt, cả người cuộn thành một cục như một con sâu.

Trong đêm tối yên tĩnh, tìиɧ ɖu͙© bắt đầu lan tràn, Thẩm Thời Nguyệt cảm giác được qυầи ɭóŧ ướŧ áŧ, mặt cậu phiếm hồng, cậu run rẩy duỗi tay xuống dưới chân.

Lòng bàn tay lạnh lẽo sờ đến một khe thịt nho nhỏ nơi hạ thể, hiện tại nơi đó đã ướt đẫm, mang theo một trận ngứa ngáy tê dại.

Phản ứng sinh lý của cơ thể song tính này đột nhiên tới mà không kịp đề phòng. Tay Thẩm Thời Nguyệt bỗng nhiên run lên, vội vàng rút ra khỏi chăn, nhanh chóng bật sáng ánh đèn đầu giường, thoáng nhìn lòng bàn tay ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, nhấp môi mỏng.

Cậu nhớ đến tên ngu xuẩn Nghiêm Phong Nhiên kia đến mức chảy nước luôn sao?

Trong lòng Thẩm Thời Nguyệt đầy tuyệt vọng, nhưng vẫn nhịn không được nhớ lại nụ hôn đó nửa ngày. Cậu yên lặng giơ tay tắt đèn như đã thỏa hiệp luồn tay vào ổ chăn, vuốt ve trên dưới đóa hoa nhỏ non nớt dưới thân.

Chỉ là cậu tò mò thôi, dù sao cũng là cơ thể của mình, chẳng lẽ còn không được sờ sao?

Nghĩ như vậy, Thẩm Thời Nguyệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thẹn thùng nhắm mắt lại, kéo qυầи ɭóŧ ướt đẫm xuống, hoa huyệt trào ra dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp dính nhớp, ngón tay vừa mới chạm được, cái miệng nhỏ hẹp kia đã không tự giác bắt đầu khép mở.

Vẻ mặt tiểu thiếu gia xinh đẹp ửng đỏ, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng thở ra một tiếng thở dài nhỏ đến không thể phát hiện: “Ưm…”

Cậu thẹn thùng cắn môi dưới, không dám tin tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, kiều diễm vừa nãy lại phát ra từ miệng mình. Thiếu niên xấu hổ đến đỏ bừng mặt, vành tai như bạch ngọc cũng đỏ như máu, trông rất đẹp mắt. Động tác trên tay cậu không ngừng, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve âʍ đa͙σ mềm ấm, nơi đó sạch sẽ, không có sợi lông nào, mềm mại giống như một miếng đậu hủ non vậy.

Trong lòng Thẩm Thời Nguyệt vừa nghĩ, ngón trỏ và ngón giữa gập lên, tách ra hai mảnh âʍ ɦộ mềm mại, mới chạm vào thịt mềm đã bị kɧoáı ©ảʍ tê dại kia làm cho chật vật hừ nhẹ: “Ưm…a… Ngứa quá…” Thiếu niên duỗi ngón tay không nặng không nhẹ xoa nắn miếng thịt mềm ướt đẫm này, da thịt trắng nõn phiếm ra một tầng mồ hôi mỏng, loại cảm giác này hình như sẽ khiến người ta nghiện, dần dần động tác của cậu càng lúc càng nhanh, nguyên bản tiếng rêи ɾỉ còn áp lực trong cổ họng cũng càng lúc càng lớn.

“Ưm a… Nhanh quá…”

“Sao lại như vậy… Ưm ha… Dừng… Không dừng lại được… Ô…”

Ngón tay mảnh dài lướt nhanh, thỉnh thoảng chạm tới một miếng thịt mềm nhô lên thì sẽ sung sướиɠ đến nỗi mất tiếng. Ban đầu cậu còn cố nén không đυ.ng vào viên hạch sưng lên kia, tiểu huyệt truyền đến ngứa ngáy càng thêm khó nhịn, ý thức của Thẩm Thời Nguyệt dần dần bị du͙© vọиɠ cắn nuốt.

Cậu không hề giãy giụa, ngón giữa không ngừng moi móc âm đế sưng to, sướиɠ đến nỗi khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt sinh lý.

Dâʍ ŧᏂủy̠ nơi hoa huyệt không ngừng đổ ra bên ngoài, rất nhanh đã dính ướt cánh mông tuyết trắng, nước chảy dọc theo kẽ mông, dính vào hậu huyệt non nớt.

Cả người Thẩm Thời Nguyệt căng thẳng, cậu nâng hai chân thon dài lên tự giác tách ra. Tư thế này rất thuận lợi để bản thân đùa bỡn hoa huyệt, không biết cậu thủ da^ʍ như vậy bao lâu, thẳng đến khi trong đầu hiện lên một trận ánh sáng, cậu mới thoải mái cuộn lại ngón chân, cả người căng chặt, hoa huyệt điên cuồng mấp máy, cuối cùng tiết ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, dươиɠ ѵậŧ nhỏ phía trước cũng run lên, bắn ra vài luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

“Ha… Ưm…” Thiếu niên nằm trên giường, ánh mắt tan rã, nước dãi theo môi đỏ chảy xuống , cả người toát ra một sự quyến rũ sảng khoái đến cực điểm.

Rất lâu sau cậu mới nhớ tới mình vừa làm cái gì, đột nhiên cậu nhấc chăn lên, bọc mình lại.

Đúng là quá hoang đường.

Thẩm Thời Nguyệt nghĩ, đau khổ nhắm mắt, bắt đầu hối hận sâu sắc.