Chương 7: Đánh Nhau Thua À?

Editor: Xí Muội

———

Vừa nằm xuống giường chưa đến mấy phút, đồng hồ báo thức đã vang lên.

Là Quản Tịch Duyệt lấy điện thoại di động của cô cài nhắc nhở uống thuốc.

Nhìn ghi chú trong báo thức: Không uống thuốc thì khi mình quay lại sẽ đánh chết cậu.

Thời Nguyện cong cong khoé môi.

Nguyên thân không thích uống thuốc, từ nhỏ đã kháng cự với việc này.

Sự chán ghét trên sinh lý có đôi khi không thể vượt qua được bằng ý chí.

Cô trèo xuống giường, bình giữ nhiệt ở trên bàn vẫn còn dư nửa ly nước, đủ để uống một gói thuốc.

Thư Xán đang đọc sách, Thời Nguyện liền nhẹ nhàng lại.

Uống thuốc xong, Thời Nguyện chụp ảnh gửi cho Quản Tịch Duyệt xem, chứng minh bản thân đã ngoan ngoãn uống thuốc.

Hai giờ chiều có lớp học chuyên ngành, vẫn có thể ngủ thêm bốn mươi phút nữa.

———

Trong lúc Thời Nguyện đang nửa tỉnh nửa mê thì bị tiếng cãi vã và tiếng khóc lóc đánh thức.

Cô đưa tay vén màn giường ra thì nhìn thấy một cô gái trang điểm rất đậm, mặc quần áo mỏng manh, cảm xúc đang hết sức kích động, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Lâm Thi Lạc thò đầu ra khỏi giường nhìn Trương Thanh Thanh, thần sắc không vui khi đột nhiên bị đánh thức.

“Không phải là cậu đã chuyển đi và bảo không quay lại nữa sao?”

Giọng điệu của Lâm Thi Lạc không tính là quá hung dữ nhưng vẫn có hơi gai góc.

Trương Thanh Thanh lập tức văng tục: “Mẹ nó, lão tử cần cậu quản hả, lão tử muốn ở đâu thì ở đó.”

Lâm Thi Lạc cười lạnh: “Tức giận thì đi tìm tên đã vứt bỏ mình đi, đừng ở ký túc xá nổi điên, tôi không quen cậu.”

Nói xong liền từ trên giường trèo xuống.

Trương Thanh Thanh nhìn cuộc điện thoại bị cúp máy không thương tiếc, vẻ mặt lạnh lùng và tức giận, giơ tay lau mặt một cái.

Lâm Thi Lạc khoanh tay liếc cô ta.

Trương Thanh Thanh bất ngờ đá vào chiếc ghế bên cạnh.

Thư Xán từ trang sách ngẩng đầu lên: “Muốn nổi điên thì đi ra ngoài.”

Trương Thanh Thanh cắn môi, cô ta không sợ gây sự với Lâm Thi Lạc nhưng nhìn Thư Xán thì lại thấy sợ.

Nghĩ đến lần trước đánh nhau với Lâm Thi Lạc, Thư Xán bảo vệ Lâm Thi Lạc tránh khỏi chiếc ly bị ném vào người, còn có lời nói lạnh băng của Thư Xán, Trương Thanh Thanh cắn môi cầm lấy túi xách để trên bàn, đóng sầm cửa bỏ đi.

Thời Nguyện vùi mình trong giường, lẳng lặng nghe trận chiến ký túc xá.

Lâm Thi Lạc mỉm cười, giơ ngón cái khen ngợi Thư Xán.

Trương Thanh Thanh vô cùng đáng ghét, hồi năm nhất còn thu liễm bản thân một chút, không có khoe khoang hay coi thường người khác. Đến năm hai cô ta quen được tên có tiền, mỗi ngày đều call video với bạn trai từ sáng đến tối, mà còn không phải chỉ có một người bạn trai, gọi xong cuộc này là đến cuộc khác, có đôi khi đã hai ba giờ sáng mà vẫn không coi ai ra gì mở phim coi, âm thanh rất lớn, một lần hai lần thì cũng thôi đi, nhưng một tuần bảy ngày chỉ cần cô ta ở ký túc xá thì sẽ không dừng lại.

Thư Xán ngước nhìn lên giường Thời Nguyện: “Cậu dậy chưa? Còn nửa tiếng nữa tới giờ lên lớp rồi.”

Thời Nguyện kéo màn giường ra, không có chút sức lực nào, yếu ớt trả lời: “Dậy rồi.”

Lâm Thi Lạc: “Thật đáng thương, đang bệnh còn bị người khác làm ồn.”

Thời Nguyện trượt từ trên giường xuống, chân thành nói: “Cảm ơn cậu.”

———

Màu sơn dính ở góc áo, nháy mắt liền lan rộng ra.

Phương Lễ cắn bút ngắm tác phẩm của Thời Nguyện, không thèm để ý quần áo của bản thân mình bị dính vết sơn.

Cùng một giáo viên, cùng một chủ đề, cùng một loại cọ và màu nước, vậy mà hắn lại vẽ chẳng ra sao.

Thời Nguyện nghỉ học ba ngày, phải bổ sung bài tập.

Bên ngoài mưa lại bắt đầu rơi nặng hạt.

Cả một buổi chiều thực hành sau giờ học lý thuyết, đặt bút lên giấy, Thời Nguyện không làm gì nhiều ngoài việc rửa cọ và phối bảng màu.

Phương Lễ nghe tiếng chuông tan học vang lên, thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng kết thúc.”

Thời Nguyện nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn.

Các chuyên ngành khác khi tan học có thể lập tức ra về, nhưng bọn họ thì không được, phải ở lại rửa dụng cụ.

Như thường lệ, giáo viên sẽ chọn những bức tranh đẹp nhất trưng bày ở phía trước, tranh của Thời Nguyện được chọn.

Lâm Thi Lạc níu chặt quần áo của Thư Xán: “Xán Xán, hôm nay ông già lại không chọn tranh tôi vẽ.”

Thư Xán liếc nhìn một cái: “Không mắng cậu đã là tốt rồi.”

Lâm Thi Lạc lè lưỡi làm mặt quỷ, chủ đề hôm nay Lâm Thi Lạc không am hiểu lắm, thật muốn khóc.

Thời Nguyện rửa dụng cụ vẽ tranh xong, nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài, trầm tư suy nghĩ.

Nếu trời không mưa thì sau khi về nhà cô sẽ dắt Strive đi dạo, hiện giờ mưa như vậy thì không thể đi dạo được rồi nhưng cô vẫn phải trở về với nó.

Có chết cũng phải về nhà.

Lâm Thi Lạc đi đến trước mặt Thời Nguyện: “Mưa lớn quá, cậu lái xe về nhà không an toàn, hay là cùng nhau về ký túc xá nấu nồi lẩu ăn đi.”

Thời Nguyện sờ sờ bụng, xác thực rất đói.

Phương Lễ nghe Lâm Thi Lạc nói muốn về ký túc xá nấu lẩu, liền mở to mắt giống như chú cún con bị bỏ rơi.

“Ghen tị quá, tôi chỉ có thể về nhà ăn bánh bao thôi.”

Lâm Thi Lạc cười: “Bánh bao mà cậu ăn nhất định là bánh bao dát vàng.”

Phương Lễ là phú nhị đại có tiếng của khoa mỹ thuật, tính cách hào phóng, hiền hoà, bạn bè cũng nhiều, nhưng có điều hắn lại không thể hoà hợp được với ba người còn lại trong ký túc xá, bọn họ cảm thấy hắn giả vờ giả vịt, còn hắn thì cảm thấy bọn họ thấp kém.

Phương Lễ nhíu mày: “Bánh bao dát vàng chỉ có thể nhìn không thể ăn.”

Lâm Thi Lạc phì cười, thấy Thời Nguyện còn chưa trả lời mình, mong đợi nhìn cô.

Thời Nguyện giơ hình chụp Strive trong điện thoại cho Lâm Thi Lạc xem: “Phải về nhà với bé con rồi.”

Lâm Thi Lạc nhìn hình của Strive liền thích thú: “Con chó đẹp trai quá.”

Trong phòng học cũng có người bị thu hút lại đây, Thời Nguyện hào phóng cho bọn họ xem hình con chó.

Quét mắt nhìn thấy Thư Xán đứng một mình ở cách đó không xa, Thời Nguyện bước tới.

Thư Xán biểu cảm lạnh lùng nhìn Thời Nguyện.

Thời Nguyện giơ điện thoại lên, khàn khàn nói: “Có đẹp trai không?”

Thư Xán: …

Qua vài giây, Thư Xán nhìn vào bức ảnh trên màn hình di động rồi mở miệng: “Cũng được.”

———

Thời Nguyện bất chấp cơn mưa to, nghĩ đến vẻ mặt không nói nên lời của Thư Xán vừa rồi lại thấy mắc cười.

Phương Lễ bung dù, vừa há miệng đã ăn phải một ngụm gió.

“Thời Nguyện, mấy ngày nay cậu đừng xem diễn đàn.”

Trong giờ học, hắn tiện tay mở diễn đàn ra xem, có mấy bài hot đều liên quan tới Thời Nguyện.

Mưa quá lớn, Thời Nguyện không nghe rõ. Phương Lễ dùng hai tay nắm lấy ô, ghé lại gần.

Trên mặt đất có nước đọng, Phương Lễ không chú ý giẫm trúng một cái hố, cả người đổ sang một bên, lảo đảo hai lần mới đứng vững.

Thời Nguyện bị đυ.ng ngã, choáng váng ngồi dưới đất vài giây.

Chiếc dù màu tím tuột khỏi tay, bị gió thổi đi lăn về phía trước.

Phương Lễ vội vàng kéo Thời Nguyện lên: “Ôi, sao cậu lại yếu như vậy, vừa chạm đã ngã.”

Thời Nguyện bị mưa xối ướt, cơ thể không tự chủ được run cầm cập.

Phương Lễ cởϊ áσ khoác quấn quanh người cô.

Cô lạnh tới mức nói không nên lời, hất tay Phương Lễ ra.

Phương Lễ che ô cho cô, bản thân thì lộ nửa người ra ngoài màn mưa.

Thời Nguyện bước tới trước, nhặt chiếc ô dưới đất lên.

———

Trong ký túc xá, Thư Xán nhìn chằm chằm mái tóc ướt sũng và quần áo dính bùn của Thời Nguyện: “Đánh nhau thua à?”

Thời Nguyện: …

Lâm Thi Lạc cười nghiêng ngả.

Tắm rửa, thay quần áo xong, Thời Nguyện cảm giác như mình sắp chết rồi.

Lúc nóng lúc lạnh.

Nồi lẩu nóng hôi hổi toả ra mùi hương mê người.

Lâm Thi Lạc vừa vui vẻ hát ca vừa ôm Thư Xán làm nũng: “Mình muốn ăn rau xà lách của nữ thần Xán Xán gắp.”

Thư Xán ghét bỏ dùng chiếc đũa gắp vài miếng rau xà lách.

Thời Nguyện nuốt một ngụm nước bọt, nhìn nồi lẩu trông có vẻ rất cay, khoang miệng nhạt nhẽo điên cuồng tiết ra nước miếng.

Lâm Thi Lạc cầm chén đưa cho Thời Nguyện: “Thử một chút?”

Thời Nguyện dùng khăn mặt bọc tóc, cũng không có ý định ăn kiêng nữa, nếu cảm lạnh không thể hết trong thời gian ngắn thì cô sẽ lựa chọn cách thoải mái nhất có thể.

Nồi tuy nhỏ nhưng đồ ăn rất nhiều, Thời Nguyện ăn uống vô cùng vui vẻ.

Lâm Thi Lạc sờ sờ bụng mình: “No quá.”

Thư Xán đã bắt đầu dọn bàn.

Lâm Thi Lạc giục Thời Nguyện: “Bên ngoài vẫn còn mưa lớn, cậu nhanh đi sấy tóc, sấy tóc xong đợi mưa nhỏ rồi về.”

Thời Nguyện cắn viên kẹo bạc hà trong miệng, vốn đang chuẩn bị cùng nhau thu dọn nhưng có vẻ Thư Xán và Lâm Thi Lạc cũng không hi vọng cô sẽ làm.

Nghĩ đến tính cách của nguyên thân, việc chủ động dọn dẹp thực sự không phải điều nguyên thân có thể làm được.

Sấy tóc xong, Thời Nguyện đợi thêm nửa tiếng nữa, bên ngoài mưa to, bên trong là tiếng cười khanh khách của Lâm Thi Lạc đang xem kịch.

Đang mơ màng, Lâm Thi Lạc lắc lắc Thời Nguyện: “Mưa nhỏ rồi, cậu có thể về với bé con của cậu rồi đó.”

Ý tứ đuổi người rất rõ ràng.

Thời Nguyện dụi dụi mắt, mở điện thoại xem giờ, đã hơn mười giờ. Cô gục xuống bàn ngủ được một tiếng rồi.

Chăn lông đắp trên người theo động tác trượt xuống đất, Lâm Thi Lạc nhặt lên ném tới giường mình.

Thời Nguyện gói kỹ chiếc áo khoác Lâm Thi Lạc cho cô mượn rồi xách túi đi ra khỏi ký túc xá.

Lâm Thi Lạc bĩu môi: “Sao người này lại như vậy?”

Thư Xán phối hợp: “Như nào?”

Lâm Thi Lạc tỏ vẻ không đồng tình: “Không chào tạm biệt gì cả, thật là thất lễ.”

Thư Xán lười phản ứng.

Lâm Thi Lạc cười khúc khích.

———

Editor: Nếu mọi người thấy hay thì để lại bình luận, đánh giá truyện hoặc đề cử bằng ánh kim để mình có động lực edit truyện hơn nhaaa. Mình cảm ơn mọi người nhiều ạ!