Chương 8: Nhặt Người

Editor: Xí Muội

———

Thời Nguyện lái xe chầm chậm. Trời tối cộng thêm đang mưa nên cô phải thật cẩn thận.

Từ bãi đỗ xe trường học chạy ra đường cái, cô dùng mất gần mười phút.

Trời mưa nên ở ngoài trường học không có ai, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua.

Phía trước mơ hồ có thể nhìn thấy có một người đang dầm mưa đi về phía trường học.

Thời Nguyện nhìn thấy đối phương giơ tay che mắt.

Nhận ra bản thân đã quên tắt đèn pha, Thời Nguyện vội vàng đổi đèn, sau đó thầm xin lỗi ở trong lòng.

Lại tập trung nhìn về phía trước, đã thấy người đó ngã sấp xuống, Thời Nguyện dừng lại, hốt hoảng cầm ô bước xuống xe.

Mưa càng lúc càng lớn.

Từng hạt mưa rơi xuống bàn tay trái đang chảy máu của nam sinh, khi cô bước tới gần thì hắn đã đứng lên.

Thời Nguyện hối hận vì đã liều lĩnh xuống xe như vậy, nam sinh trông vừa cao vừa dữ, cảm giác áp bách rất mạnh, khiến người khác sợ hãi vô cớ.

Nghĩ rằng do mình bật đèn pha nên mới làm người khác ngã xuống, cô mím môi ngước mắt nhìn nam sinh.

“Cậu có sao không?”

Diêm Diệu nhìn Thời Nguyện, ánh mắt đen láy không chút cảm xúc.

Trái tim của Thời Nguyện thắt lại, dù từng tiếp xúc qua nhưng cô vẫn không yên tâm, nỗi bất an cùng cảm giác nguy hiểm cuốn lấy cô.

Diêm Diệu mấp máy môi.

Thời Nguyện nhích đến gần hơn, cô ngửa đầu hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Giây tiếp theo, nam sinh bất ngờ đổ lên người cô, ép Thời Nguyện lùi về sau vài bước.

Cũng may có người ở phía sau giúp cô một tay. Là một đôi tình nhân vừa trở về trường.

Chàng trai đỡ vai Diêm Diệu, cô gái quan tâm hỏi han Thời Nguyện: “Bạn học, người này là bạn trai của cậu à?”

Thời Nguyện cũng không có tâm trạng giải thích với người khác rằng đây không phải bạn trai của cô.

Cô chỉ chỉ xe mình: “Bạn học, làm phiền cậu giúp tôi khiêng hắn lên xe được không, cảm ơn.”

Chàng trai cao to khoẻ mạnh, nửa khiêng nửa kéo Diêm Diệu vào băng ghế sau.

Cô gái nhặt chiếc điện thoại rớt dưới đất đưa cho Thời Nguyện.

Thời Nguyện nhìn đôi tình nhân một cách biết ơn.

Cô gái thúc giục: “Nhanh lên, ký túc xá sắp đóng cửa rồi.”

Chàng trai khoác vai cô gái chạy về phía cổng trường.

Thời Nguyện khom lưng chui vào trong xe, mò mẫm vài giây rồi bật đèn xe lên, dưới ánh sáng màu vàng ấm áp, người đàn ông nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế.

Toàn thân ướt sũng, vẫn mặc áo khoác màu đen kia, dòng máu chảy trên mu bàn tay hoà lẫn cùng với nước mưa, cho dù mang bộ dạng như vậy nhưng vẫn không có cảm giác chật vật.

Ánh mắt của Thời Nguyện dừng trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, dù biết không thích hợp nhưng cô vẫn cảm thán ở trong lòng, nhan sắc này thật là cực phẩm.

Người đàn ông nhắm hai mắt lại trông có vẻ hơi dữ tợn, lông mày nhíu chặt, trên xương lông mày sắc nhọn có một vết xước khoảng một centimet, là một vết thương mới.

Chỉ cần nhìn một cái liền cảm thấy người này như sương giá trong đêm đông lạnh thấu xương, từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo.

Thời Nguyện đưa tay tới trước mũi của anh.

Có hơi thở phớt qua ngón tay, Thời Nguyện thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn sống.

Thời Nguyện biết Diêm Diệu, anh khiến người khác ấn tượng rất sâu.

Đã đưa người lên xe rồi, cô không thể mặc kệ không quản được.

Dùng mu bàn tay cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Diêm Diệu, đúng như cô dự đoán, quả nhiên phát sốt.

Thời Nguyện không trì hoãn nữa, ngồi lên ghế lái, cũng không quan tâm quần áo của mình đã ướt gần hết.

Quay đầu lại nhìn nam sinh đang mềm oặt ở ghế sau, Thời Nguyện cam chịu tìm kiếm bệnh viện gần nhất trên hệ thống định vị.

Không biết Diêm Diệu đến cùng là xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể đạp chân ga tăng tốc chạy đến bệnh viện.

Mưa to không ngớt mà còn ngày càng nặng hạt hơn.

Quản Tịch Duyệt call video mấy lần liền, đến khi dừng đèn đỏ cô mới bắt máy.

Quản Tịch Duyệt cuối cùng cũng chờ được Thời Nguyện nhận cuộc gọi: “Sao giờ cậu mới trả lời video call của mình, có phải cậu hết yêu mình rồi không~”

Nói được nửa chừng, Quản Tịch Duyệt nhìn thấy Thời Nguyện đang lái xe, mái tóc hơi ướt liền sửng sốt.

“Thành phố B đang mưa to, sao cậu còn ở bên ngoài?”

Tinh thần của Thời Nguyện căng chặt, tầm nhìn bị màn mưa che khuất, tốc độ xe lại không chậm, cô không dám phân tâm: “Chờ mình về nhà sẽ nhắn tin cho cậu.”

Quản Tịch Duyệt liên tục nhắc cô chú ý an toàn rồi mới cúp máy.

Đến cửa lớn bệnh viện, Thời Nguyện theo chỉ dẫn lái đến khu cấp cứu.

Từng hạt mưa rơi xuống đất, trái tim của Thời Nguyện cũng như bị nện trúng.

Cô cởi dây an toàn, lắc lắc người Diêm Diệu. Cô không thể khiêng anh nên chỉ có thể lay tỉnh. Ngón cái ấn mạnh lên nhân trung của anh.

Chục giây sau, Diêm Diệu đột nhiên mở to mắt. Thời Nguyện quả thực muốn cảm ơn trời đất, rốt cuộc cũng có phản ứng.

Lúc này đây, Thời Nguyện đều quên hết sợ hãi, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Khoảnh khắc Diêm Diệu mở mắt ra, đồng tử đen láy trầm tĩnh, mang theo khí tức lãnh khốc.

Bầu không khí bị ngưng trệ.

Thời Nguyện lấy điếu thuốc trong hộp ra hút để cho bản thân thêm can đảm: “Cậu tỉnh rồi.”

Ba chữ nói ra vô cùng cứng nhắc.

Diêm Diệu ngồi tựa vào ghế, nhìn xung quanh xe.

Mái tóc ẩm ướt của nữ sinh xoã xuống, có vài sợi dính vào hai bên má, khói trắng lượn lờ ở bên trong xe, chậm rãi tản ra bốn phía.

Nữ sinh chỉ lộ nửa khuôn mặt, cả người như bươm bướm mùa đông, đẹp đến mức thoát tục.

Tầm mắt của anh chỉ có thể cảm nhận được thân hình gầy yếu của cô gái.

Tiếng mưa rơi quá lớn khiến anh đau đầu.

Một tiếng sấm chợt vang lên, tim Thời Nguyện như ngừng đập, tay run lên, tàn thuốc lá rơi xuống áo.

Thời Nguyện khàn giọng nói: “Cậu bị ngã ở cổng trường, may mắn có cặp tình nhân trở về ký túc xá đã đỡ cậu vô xe. Chỗ này là bệnh viện, cậu đang phát sốt, điện thoại tôi để bên túi áo phải của cậu, trong xe có dù, cậu có thể lấy đi.”

Nói xong một tràng này, Thời Nguyện ho mạnh mấy cái. Cô cũng không quan tâm Diêm Diệu có trả lời cô hay không, cô đã làm hết những gì có thể.

Nữ sinh nói chuyện rất nhanh, giải thích lý do tại sao anh ở trong xe.

Hình ảnh cuối cùng trước khi Diêm Diệu bất tỉnh chính là cảnh cô cầm ô che mưa cho anh, sau đó đỡ lấy cơ thể đổ xuống của anh.

Sấm chớp vang dội, Thời Nguyện liên tục nhủ thầm trong lòng là phải bình tĩnh.

Cô vừa mới cầu nguyện thì một tia chớp lại loé lên, Thời Nguyện kẹp điếu thuốc bịt chặt lỗ tai nhắm mắt lại. Chóp mũi ngửi thấy có mùi tóc cháy nhưng cô không quan tâm.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa bị lấy đi.

Trong không khí nồng nặc mùi thuốc lá, Thời Nguyện nhéo mạnh đùi mình, muốn dùng cảm giác đau đớn khiến bản thân tỉnh táo hơn.

Diêm Diệu nhìn bóng lưng run rẩy sợ hãi của nữ sinh, giọng nói lạnh như sương giá: “Tôi đưa cậu về.”

Hơn mười giây trôi qua, Thời Nguyện cắn mu bàn tay, nhắm mắt gật đầu.

Diêm Diệu liếc nhìn điếu thuốc còn dư một nửa trong tay, sau đó đưa lên miệng.

Hút xong, Diệm Diệu bước xuống xe vòng lên phía trên.

Sấm sét đánh xuống liên tục.

Diêm Diệu kéo cửa ở ghế lái ra, sắc mặt Thời Nguyện tái nhợt, lông mi run nhẹ.

“Cậu có thể di chuyển chứ?”

Thời Nguyện cắn răng chuẩn bị xuống xe, cô không muốn bị mắc kẹt trong xe, không biết trời sẽ mưa bao lâu, cô rất sợ sấm sét, khi trời có sấm sét, cơ thể cô sẽ mất kiểm soát, và những cảnh tượng mà cô không muốn nghĩ đến sẽ lại hiện lên trong đầu cô.

Diêm Diệu không cầm ô, chưa chờ cô phản ứng đã trực tiếp bế cô đi qua ghế bên kia.

Dưới cơn bão giông, Thời Nguyện nắm chặt quần áo của Diêm Diệu, chôn đầu vào ngực anh. Mưa trượt xuống hai bên má.

Tay của Diêm Diệu đã chạm đến cửa xe, ánh mắt lãnh khốc cũng trở nên tĩnh lặng, cúi đầu nhìn người trong l*иg ngực.