Chương 24: Đừng Chôn Tôi

Editor: Xí Muội

———

“Nhiều người thích cậu như vậy, Thời An An, cậu yêu đương thử xem.”

“Biện pháp chữa lành thất tình tốt nhất chính là bắt đầu một mối quan hệ mới.”

“Tôi thấy Lê Sưởng khá tốt, hắn ta đã thích cậu từ lớp mười một đến giờ.”

“Mọi người đều nói hắn rất chung tình, không phải cậu đã buông tay rồi sao?”

Trên xe, Thời Nguyện bất lực ngồi nghe Phương Lễ thuyết phục cô tìm bạn trai: “Tôi đã nói tôi không có buồn, thật đấy.”

Thời Nguyện vặn âm lượng nhạc to lên, đạp chân ga tăng tốc nhanh hơn.

Cũng may chân phải của cô không bị thương, không ảnh hưởng đến khả năng lái xe.

Cái tên Lê Sưởng này hoàn toàn xa lạ với cô. Chờ thật sự nhìn thấy người thật đã là vài ngày sau.

Buổi chiều sau giờ học, Thời Nguyện và Lâm Thi Lạc về ký túc xá một lát, đợi trời gần tối mới ra ngoài tìm đồ ăn.

Ban đầu cô dự định sẽ trở về sau khi cơm nước xong xuôi.

Tan học là Thư Xán liền đi làm thêm, Lâm Thi Lạc nằng nặc đòi Thời Nguyện đến chỗ Hồ Cối Xay Gió.

“Chúng ta đến trạm âm nhạc của trường đi, hôm nay có khả năng Xán Xán cũng sẽ hát đó, chúng ta tới cổ vũ cho cậu ấy đi.”

Rất lâu rồi Thời Nguyện không trải nghiệm cuộc sống về đêm thời đại học, trở về cũng không có việc gì làm, liền để Lâm Thi Lạc lái xe điện chở mình đến hồ.

Học sinh thường gọi nơi đây là Hồ Cối Xay Gió vì ở đó có những cối xay gió ở ven hồ.

Chân Thời Nguyện đã có thể dùng sức, đi đứng bình thường được rồi, trông cũng không còn khập khiễng nữa nhưng vẫn chưa thể đi nhanh, còn cần thêm hai ngày để hồi phục.

Thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm, gió rất lớn.

Bên hồ gió càng thổi mạnh hơn, như mãnh thú giương nanh múa vuốt.

Mặt hồ phản chiếu hình dáng kiến trúc đặc sắc của trường học.

Cối xay gió khổng lồ quay trong gió.

Ở trạm âm nhạc đã có người đang hát, Lâm Thi Lạc say mê lắng nghe.

Quán cà phê và quán bia bên cạnh đã chật kín người. Lâm Thi Lạc quen đường dẫn Thời Nguyện lên quán cà phê ở tầng hai.

Thư Xán: “Vị trí này giữ lại cho các cậu đó, ăn cái gì tự chọn đi.”

Lâm Thi Lạc nũng nịu: “Xán Xán cậu tốt nhất.”

Tầng hai quán cà phê là vị trí đắc địa, Thời Nguyện khép chặt áo khoác ngồi xuống.

Lâm Thi Lạc giật giật áo Thời Nguyện: “Hình như là bạn cùng phòng của Cận Quân.”

Thời Nguyện nghe vậy nhìn sang.

Trên lầu quán bia kế bên, Kỳ Tụng đẩy ly bia trước mặt ra: “Đổi thành nước.”

Lê Sưởng khẽ thở dài: “Không uống bia của tôi mà lại chạy tới đây uống gió hồ?”

Dứt lời quay sang nhìn Diêm Diệu đang gõ bàn phím.

“Chỗ này của tôi đã nhỏ, hai người còn trực tiếp chiếm hết toàn bộ lầu hai của tôi.”

Sau khi Cận Quân và Tư Mã Tứ trở về ký túc xá thì liền trở nên ồn ào cho nên mới đến đây.

Âm nhạc truyền đến bên tai, bàn tay đang đánh máy lập tức khựng lại. Qua vài giây, Diêm Diệu lưu loát thu dọn laptop: “Về ký túc xá.”

Kỳ Tụng xoa xoa thái dương, Cận Quân, Tư Mã Tứ dường như cố ý. Diêm Diệu nhường ký túc xá cho họ, hai anh chàng này lại chạy ra ngoài vui chơi.

Lâm Thi Lạc nghe hát nổi hết cả da gà, cảm khái từ tận đáy lòng: “Một người thô kệch cao gầm 1m9 hoá ra lại có giọng hát nhẹ nhàng, tinh tế đến thế. Định kiến khiến con người thật nông cạn.”

Chàng trai trẻ đứng trên sân khấu trông rất đẹp trai và phách lối, giữa mùa đông lạnh giá mà chỉ mặc đồng phục bóng chày, nước da ngăm đen, trên cổ có một sợi chỉ vòng qua ngọc Quan Âm, vai thẳng, lưng rộng, cơ bắp rõ ràng, tiếng ca cất lên lại vô cùng dịu dàng nữ tính, thật là quá tương phản.

Thời Nguyện gật đầu đồng tình.

Cuối bài hát, Lâm Thi Lạc lấy điện thoại ra thu âm một đoạn. Thời Nguyện gọi ba cốc cacao nóng.

“Học tỷ, em có thể mời chị hát một bài được không?”

Thời Nguyện nhìn chàng trai cao mập trước mặt, đang chuẩn bị mở miệng thì bị nam sinh ngồi cùng bàn cắt ngang.

Đám bạn cùng bàn bắt đầu giúp đỡ: “Tiền bối Thời Nguyện, lần trước chị đã nói lần sau sẽ hát, lần này chị phải tuân thủ lời hứa đó nha.”

Một nam sinh khác cũng lên tiếng: “Tiền bối Thời Nguyện, Lang Tử nhớ lời của chị, đêm nào cũng đến đây, gần một tháng trời cuối cùng cũng gặp được chị.”

Lê Sưởng một tay cầm khay, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền hét to: “A Nguyện.”

Thời Nguyện không ý thức được là gọi mình, tới khi bị Lâm Thi Lạc chọc chọc thì mới nhận ra.

Lê Sưởng từ xa nhìn cô: “Quả thực đã lâu không đến.”

“Tới đây ngồi đi, tôi chọn cho cậu một bài.”

Thời Nguyện chỉ chỉ nam sinh đối diện: “Chút nữa các cậu nhớ vỗ tay cho tôi thật mạnh nhé.”

Nam sinh dùng sức gật đầu, tràn đầy kích động cùng mừng rỡ.

Lâm Thi Lạc rụt cổ: “Mình không đi.”

Nói đùa, bên kia vừa có Kỳ Tụng vừa có Diêm Diệu, còn có giấc mộng của hàng ngàn thiếu nữ Tân Đại.

Lâm Thi Lạc sợ qua đêm nay, ngày mai sẽ bị mọi nữ sinh xé thành từng mảnh.

Thời Nguyện nhẹ nhàng cong môi, nửa đùa nửa thật: “Cậu không đi sẽ ném cậu xuống hồ cho cá ăn.”

Bị Thời Nguyện ép buộc, Lâm Thi Lạc buồn bã đi theo.

Ý định ban đầu của Thời Nguyện là từ chối, nhưng Lê Sưởng vừa mời mà cô lại cự tuyệt lần nữa thì sẽ giống như già mồm vậy.

Lê Sưởng im lặng nhìn Thời Nguyện: “Cậu gầy rồi.”

Sóng tình lưu động trong ánh mắt nam sinh khiến Thời Nguyện có chút không được tự nhiên.

Bề ngoài Lê Sưởng cũng không thua kém Kỳ Tụng và Diêm Diệu, bằng không đã chẳng được xưng là giấc mộng của hàng ngàn thiếu nữ Tân Đại.

Nam sinh kéo ghế dựa ra: “Ngồi đi, bên hồ gió lớn, tôi đi lấy cho cậu chăn lông.”

Sau khi Thời Nguyện ngồi xuống, Lê Sưởng không buông tay, ngược lại còn cúi người xuống, dán sát vào tai Thời Nguyện: “Đêm hôm đó là lỗi của tôi, là tôi kìm lòng không được.”

Dưới ánh đèn, tư thế của hai người trông vô cùng thân mật và mập mờ.

Cô ngượng ngùng quay mặt sang một bên.

Lời này quá mờ ám, nếu không đọc kỹ hai mươi chương đầu của tiểu thuyết “Hôn Bụi Gai”, có lẽ cô cũng sẽ nghi ngờ nguyên thân và Lê Sưởng đã ngủ cùng với nhau.

Lê Sưởng thấy cô cố tình kéo giãn khoảng cách thì hơi dừng lại một chút: “Tối nay cậu tới đây, tôi rất vui.”

Nói xong liền lùi về sau, dựa vào cạnh bàn gần đó, chừa cho Thời Nguyện một khoảng cách vừa phải để cô không có cảm giác bị áp bách khó chịu.

Kỳ Tụng quay đầu, nhướng mày: “Chúng tôi có phải là nên tự giác nhường chỗ cho Lê thiếu dỗ dành người ta không?”

Lê Sưởng gật đầu, giọng điệu ấm áp xen lẫn đùa cợt: “Tự giác một chút đi.”

Kỳ Tụn thản nhiên dưa vào ghế, hét lớn với Diêm Diệu đang nghe điện thoại.

Diêm Diệu xách túi đựng laptop cùng Kỳ Tụng rời đi, lúc lướt qua bọn họ, Lâm Thi Lạc bỗng nghe Diêm Diệu nói với người trong điện thoại hai chữ: “Chôn đi.”

Lâm Thi Lạc ngồi trên ghế run lẩy bẩy.

Những lời tiếp theo của Diêm Diệu càng khiến Lâm Thi Lạc tái mặt.

“Chôn như thế nào sao? Dùng xẻng đào một cái hố, rồi lấp đất chôn.”

Lâm Thi Lạc cắn môi, Diêm Diệu và Kỳ Tụng muốn chôn người?

Thật đáng sợ, mình cái gì cũng không nghe thấy, không nghe thấy gì cả…

Kỳ Tụng bất chợt quay lại, Lâm Thi Lạc lập tức đứng phắt dậy, miệng đi trước não một bước: “Đừng chôn tôi.”

Kỳ Tụng nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ nhìn khuôn mặt hoảng sợ của nữ sinh.

Lâm Thi Lạc nheo mắt nhìn những vết đỏ mập mờ in trên hầu kết của Kỳ Tụng, trong lòng đột nhiên thấy thương Thư Xán.

Không ai trong số họ là người tốt.

Lê Sưởng cười lớn, gương mặt vô cùng thanh tú, còn có đôi môi cong lên kia khiến Lâm Thi Lạc có chút si mê.

Ý thức được bản thân phản ứng quá khích, Lâm Thi Lạc cúi đầu, tai và mặt nháy mắt đỏ bừng cả lên.

Lê Sưởng tò mò hỏi: “Chôn gì vậy?”

Diêm Diệu cúp điện thoại, thái độ không kiên nhẫn: “Chôn con chim.”

Lâm Thi Lạc bịt miệng, nhỏ giọng gật đầu: “Không phải chôn người.”

Nói xong lại tiếp tục lẩm bẩm: “Chôn con chim, con chim đáng yêu như vậy sao lại chôn nó?”

Thời Nguyện nhịn không được bật cười, Lâm Thi Lạc thật sự quá đáng yêu.

Lê Sưởng và Diêm Diệu đồng thời nhìn về phía Thời Nguyện.

Một sợi tóc đen mềm mại rủ xuống, đôi mắt nữ sinh trong veo, nở nụ cười rạng rỡ như ánh dương.

Kỳ Tụng chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Con chim đáng yêu như vậy tại sao phải chôn? Bởi vì nó chết rồi.”

Lâm Thi Lạc che mặt, xấu hổ quá, xấu hổ quá đi.

Thời Nguyện nhìn chằm chằm bóng lưng Diêm Diệu, ngón tay hơi siết chặt, vừa rồi ánh mắt Diêm Diệu nhìn cô rất sâu và lạnh lùng.

Cái người này thật hung dữ.

Phàn nàn trong lòng xong, Thời Nguyện nhận được cuộc gọi từ cửa hàng thú cưng. Buổi chiều trước khi đến trường, cô đã đưa Strive đến đó để tắm nhưng còn chưa đi đón. Cửa hàng thú cưng vừa gọi hỏi khi nào cô sẽ đến đón, có cần giao đến nhà cho cô hay không.

Lâm Thi Lạc thấy Thư Xán rời đi cùng Kỳ Tụng liền gục đầu xuống, ờ được, họ đều muốn đi.

Lê Sưởng nhìn chằm chằm vào Thời Nguyện: “Tôi đưa cậu đi.”

Các nam sinh ở đối diện đã chú ý đến bên này, có người hét lên: “Hát xong hãy đi chị Thời Nguyện.”

“Học tỷ Thời Nguyện, học tỷ Thời Nguyện.”

Một đám người ồn ào tranh nhau hô to.

Lê Sưởng nhếch môi, cụp mi cười: “Hát xong rồi đi.”

Lâm Thi Lạc đã đặt điện thoại xuống, đi đến trước sân khấu.

Khúc dạo đầu chậm rãi vang lên.

Toàn bộ bờ hồ dường như rơi vào một khoảng không im lặng ngắn ngủi, ánh đèn đong đưa.

Lê Sưởng nhìn Thời Nguyện không chớp mắt.

Ở phía bên kia, Diêm Diệu đang bị Cận Quân và Tư Mã Tứ lôi kéo đi.

Anh nghiến răng hỏi: “Cậu không đem chìa khoá?”

Cận Quân rút tay lại: “Tôi tưởng cậu và Tụng Ca có mang theo.”

Tư Mã Tứ cũng rút tay về trước gương mặt lạnh lùng của Diêm Diệu.

“Tôi quên trả lại chìa khoá ký túc xá.”

Diêm Diệu liếc Tư Mã Tứ: “Tôi cho hai cậu mười phút, nếu tôi trở về mà không vào được ký túc xá thì hai cậu liền dọn ra ngoài đi.”

Tư Mã Tứ hét lên: “Muốn mười phút trừ phi có xe điện.”

Dư quang nhìn thấy Lâm Thi Lạc ở dưới sân khấu, Cận Quân đi tới đó: “Tôi đi mượn.”

Sau khi Lâm Thi Lạc đưa chìa khoá cho Cận Quân thì mới kịp phản ứng, cho bọn họ mượn xe điện thì chút làm sao có thể về sớm được?

“Ôi…”

Cận Quân siết chặt chìa khoá: “Không thể đổi ý, chìa khoá đã đưa tôi rồi.”

Ánh mắt của hắn dán chặt vào chiếc xe điện màu hồng của Lâm Thi Lạc, chỉ chỉ Diêm Diệu đứng cách đó không xa: “Tôi để Diệu Ca của tôi ở lại đây, nhiều nhất là mười lăm phút, mười lăm phút nữa tôi sẽ quay lại.”

Đưa Tư Mã Tứ về trước, để tên to con đó phá cửa, sau đó hắn lại phi xe tới.

Lâm Thi Lạc rụt cổ, không dám đối mặt với Diêm Diệu.

Người này vừa lạnh lùng vừa hung dữ, cho một trăm cái lá gan Lâm Thi Lạc cũng không dám thật sự cho thế chấp Diêm Diệu ở đây.

“We were both young when I first saw you…”

Một giọng nữ trầm ấm cất lên, Lâm Thi Lạc như bị điện giật, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Thời Nguyện.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thi Lạc nghe Thời Nguyện hát, trước đây chỉ nghe người khác kể giọng hát của Thời Nguyện đặc biệt hay.

Lâm Thi Lạc giơ điện thoại lên quay video, hướng phía Cận Quân khoát khoát tay.

Được rồi, được rồi, lấy đi đi.

Không ai được làm gián đoạn việc mình nghe nhạc vào lúc này, có cảm giác như lỗ tai của mình đang được gột rửa.

Cận Quân dùng sức túm lấy Tư Mã Tứ rời đi.

Khi bài hát kết thúc, Thời Nguyện nhìn nghiêng về phía bên hồ, ánh mắt lạnh băng của Diêm Diệu khiến Thời Nguyện như đông cứng lại.

Chàng trai đút một tay vào túi quần, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lá, điếu thuốc sắp tàn, làn khói trắng xanh quấn quanh những khớp xương chắc khoẻ. Dáng vẻ tuỳ tiện, thái độ thờ ơ, khắp người đều là khí tức kiêu căng nổi loạn, thế đứng vô cùng uy lực, xung quanh không ai dám đến gần.

Rõ ràng cách một khoảng xa nhưng Thời Nguyện chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh.

Cô không thể đoán được liệu anh có đang nhìn cô hay không, cô chợt nhớ đến cái ôm chặt chẽ của anh trong đêm mưa đó, còn có nhiệt độ nóng bừng khi anh nhiều lần nắm lấy tay cô.

Xương cổ tay của cô không hiểu sao cảm thấy có chút nóng.

Tia lửa đỏ cháy đến đầu mẩu thuốc làm bỏng da, Diêm Diêu cụp mắt xuống, ấn ngón cái và ngón trỏ và nhau, ánh lửa bị dập tắt.

Anh đặt tay phải lên trái tim mình.

Mặt hồ phẳng lặng như gương, gió thổi qua, gợn lên một làn sóng.