Chương 23: Diệu Ca, Tôi Nghi Cô Ấy Thích Cậu

Editor: Xí Muội

———

Những giọt nước lạnh lẽo trên mặt trượt dài xuống quần áo, Thư Xán tái nhợt cúi đầu trước gương.

Trong điện thoại, giọng một người phụ nữ liên tục vang lên.

“Mẹ và chú Vương ly hôn rồi.”

“Tiểu Xán, mẹ không thẹn với gia đình chú Vương, không thẹn với Tiểu Dã.”

“Mẹ chỉ có lỗi với duy nhất mình con, Tiểu Xán.”

“Tiểu Xán, mẹ chán ngấy việc mỗi ngày phải lo lắng về tiền bạc rồi.”

Móng tay cắm sâu vào da thịt, máu theo dòng nước bị cuốn trôi đi, Thư Xán ngơ ngác nhìn chằm chằm vào dòng nước. Người phụ nữ liên tục nói xin lỗi, khoé miệng Thư Xán cong lên có chút mỉa mai.

Bà lại bỏ rơi cô, so với tiền bạc, đứa con gái này chẳng là gì cả.

Không biết đã qua bao lâu, trong điện thoại không còn âm thanh nào nữa.

Thư Xán lẳng lặng nhìn chiếc điện thoại bị ngâm trong nước. Dựa vào bồn rửa tay, Thư Xán ngẩng đầu nhìn ánh đèn. Thật sáng, nhưng tại sao cô lại cảm thấy tối tăm lạnh lẽo đến vậy?

Cửa bị người nhẹ nhàng gõ vang.

“Em gái nhỏ bên trong ơi, cô đã ở trong đó rất lâu rồi, có cần giúp đỡ gì không?”

Giọng nói kiều mị của bà chủ khiến Thư Xán lập tức lấy lại tinh thần, đóng vòi nước, cô soi gương điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới mở cửa bước ra.

“Thật ngại quá.”

Thanh âm khàn khàn cùng khuôn mặt làm người ta không thể rời mắt khiến bà chủ quán ở trong lòng cảm thán một phen, cô gái này quá xinh đẹp, nhưng khí chất lại quá lạnh lùng.

Bụng cảm thấy đau nhức, Thư Xán giơ tay ấn nút thang máy. Cửa thang máy từ từ mở ra, Kỳ Tụng cầm túi đồ mua trong siêu thị, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Thư Xán liền hơi nheo mắt lại.

Giây tiếp theo, hắn kéo người vào trong l*иg ngực.

Lòng bàn tay nữ sinh ướt lạnh, Kỳ Tụng dùng tay bao lấy để sưởi ấm cho cô.

“Có đau không?”

Thư Xán thu lại sự mệt mỏi trong đáy mắt, tránh khỏi cái ôm của Kỳ Tụng.

“Không đau.”

Kỳ Tụng cười khẩy: “Em quen nhịn thật.”

Thư Xán nhếch mép tự giễu bản thân, cô đã quá quen với việc này rồi.

Nữ sinh bộc lộ cảm xúc ra ngoài khiến trái tim Kỳ Tụng như bị kim đâm.

Thang máy đi xuống.

Trong xe, Kỳ Tụng tựa người vào ghế, xé miếng băng keo cá nhân dán lên. Thư Xán nhìn bàn tay của mình rồi liếc nhìn Kỳ Tụng.

Hai người nhìn nhau không nói lời nào.

Qua hồi lâu, Kỳ Tụng dùng đầu ngón tay vuốt ve đuôi mắt nữ sinh, trầm giọng khàn khàn nói: “Thư Xán, nói cho anh biết em bị đau đi.”

———

“Mẹ kiếp, đó là xe của Kỳ Tụng phải không?” Phương Lễ đã uống ba chai bia, bụng phình to, bàn của họ kê ở mép ngoài cùng, khi đứng dậy có thể nhìn thấy rõ đường phố phía dưới.

Cận Quân cũng đứng lên, từ trên sân thượng nhìn xuống, biển số xe đúng là của Tụng Ca nhà hắn.

Xe của Tụng Ca không phải ở bãi đỗ xe của trường sao? Hẳn là vừa mới lái tới.

Phương Lễ gọi điện thoại cho Kỳ Tụng, chỉ nhận được câu: “Các cậu ăn đi, tôi và Thư Xán về trước.”, Phương Lễ giận dữ chửi bới ầm lên.

Lâm Thi Lạc nhấp một ngụm rượu, gửi mấy tin nhắn cho Thư Xán. Dư quang nhìn thấy Thời Nguyện đang an tĩnh ăn thịt ba chỉ, Lâm Thi Lạc luôn cảm thấy giữa hàng lông mày Thời Nguyện có một nỗi buồn thầm lặng.

Nghĩ đến những bài viết trên diễn đàn mấy ngày nay, Lâm Thi Lạc liền đưa cho Thời Nguyện mấy cánh gà nướng.

Sau khi Thời Nguyện nhận lấy, trên bàn ăn yên tĩnh hơn một phút đồng hồ.

Cô bối rối nhìn ba người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cận Quân chỉ tò mò về phản ứng của Thời Nguyện, ở trường đều biết Thời Nguyện si mê Kỳ Tụng như thế nào

Phương Lễ rót ly rượu cho Thời Nguyện: “Thời An An, không cần buồn, uống một ly.”

Lâm Thi Lạc cũng cầm ly lên cụng với Thời Nguyện.

“Tôi không thích Kỳ Tụng.”

Lời giải thích rất bình tĩnh và chân thành, Cận Quân nháy mắt với Diêm Diệu: Nói một đằng làm một nẻo.

Diêm Diệu mở lò nướng, mùi khét phiêu tán trong không khí.

Bị Diêm Diệu phớt lờ, Cận Quân cắn một miếng thịt ba chỉ, âm thầm phỉ báng Diêm Diệu, đoán chừng đời này rất khó có cô gái nào có thể chủ động tiếp cận anh, không phải là anh không đủ hấp dẫn, mà là nhìn mặt đã thấy không dễ gần và chắc chắn cũng không dịu dàng.

Thời Nguyện gắp một miếng thịt nướng đặt trước mặt Diêm Diệu: “Không ăn sẽ cháy hết.”

Phương Lễ thấy Thời Nguyện không muốn uống liền đem ly rượu kia đổ vào bụng mình: “Tôi uống giúp cậu, không thể để một mình cậu đau buồn được.”

Thời Nguyện cười nói: “Uống bia bị trướng bụng, trong ly tôi có trà sữa, thật sự không có buồn.”

Càng nói như vậy, Cận Quân càng cảm thấy Thời Nguyện đang cực kỳ khổ sở nhưng phải ráng chống đỡ.

Phương Lễ không muốn đề cập mãi đến chủ đề này nữa, nâng cốc vùa rót đầy lên: “Nào, chúng ta cụng ly, Kỳ Tụng là một tên khốn.”

Cận Quân nâng cốc theo: “Tụng Ca của tôi không phải tên khốn.”

Lâm Thi Lạc: “Kỳ Tụng không phải tên khốn.”

Cận Quân mỉm cười rạng rỡ với Lâm Thi Lạc.

Ba người nhìn Diêm Diệu rồi lại nhìn Thời Nguyện.

Trước mặt Diêm Diệu là ly rỗng, Thời Nguyện đang bưng ly trà sữa của mình, trên bàn chỉ có nước nóng và rượu bia, cô nghĩ nghĩ, vặn bình giữ nhiệt ra rót cho Diêm Diệu một ly trà sữa.

“Bình giữ nhiệt rất sạch, sáng nay tôi đã rửa và khử trùng rồi.”

Cô còn chưa có chạm miệng vào bình.

Thời Nguyện đột nhiên nghĩ đến đêm mưa ngày đó, anh hút nửa điếu thuốc dang dở của mình, hẳn là không đến mức mắc bệnh thích sạch sẽ.

Lâm Thi Lạc há hốc mồm

Cận Quân cũng ngẩn người.

Diệu Ca của hắn vậy mà lại uống nó.

Trà sữa ngọt lịm có chút gắt họng, sắc mặt Diêm Diệu tự nhiên trầm xuống, anh gắp một xiên thịt ba chỉ ăn hai miếng.

Thời Nguyện lại rót cho anh thêm một ly nữa.

Cô vừa mới hỏi Lâm Thi Lạc, cô ấy bảo không uống.

Phương Lễ vẫy tay: “Bà chủ, cho tôi một bình nước trái cây.”

Thời Nguyện đang đậy nắp bình giữ nhiệt thì giật mình, trên vành tai mơ hồ hiện lên một vệt màu đỏ nhạt.

Hành vi của cô thật kỳ quái, âm thầm đưa tay ra lấy lại ly trà sữa bên cạnh.

(Editor: Chắc ý là Diêm Diệu không uống nước nóng hay rượu bia thì có thể gọi nước trái cây, Thời Nguyện tự dưng lại rót trà sữa cho Diêm Diệu thì hơi kỳ lạ.)

Diêm Diệu nhìn cô, con ngươi đen nhánh không nhìn ra cảm xúc.

Anh bình tĩnh cầm lấy ly trà sữa, uống ực một cái hết sạch.

Tim của Thời Nguyện lỡ một nhịp.

Diêm Diệu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, Thời Nguyện đảo mắt, gắp miếng thịt đặt vào đĩa của Lâm Thi Lạc.

Đồ nướng rất ngon, hôm nay Lâm Thi Lạc khi nhìn thấy Kỳ Tụng và Thư Xán nắm tay nhau, lại được chứng kiến Diêm Vương trong truyền thuyết uống trà sữa do Thời Nguyện rót, đột nhiên cảm thấy trái tim mình thật mạnh mẽ.

Ăn, ăn no rồi nói.

Cận Quân và Phương Lễ đã uống hai thùng bia, Phương Lễ liền trực tiếp gọi một bình rượu Mao Đài.

Cận Quân ợ liên tục, lỡ nói ra lời thề độc rồi nên hiện giờ không thể nhận thua được.

Phương Lễ cười nhếch mép: “Bây giờ mới là bắt đầu.”

Lâm Thi Lạc xoa xoa bụng: “Tôi no rồi.”

Thời Nguyện coi đồng hồ, còn ba tiếng nữa là đóng cửa, Phương Lễ và Cận Quân hẳn là không thể kết thúc trong thời gian ngắn.

“Chúng ta về ký túc xá trước đi.”

Lâm Thi Lạc nói: “Rời đi trước như vậy hình như không tốt lắm.”

Thời Nguyện cười: “Cậu muốn ở đây xem bọn họ say xỉn à?”

Phương Lễ nghe Thời Nguyện muốn về: “Cậu lại muốn bỏ rơi tôi à?”

Câu nói này nghe qua có rất nhiều nghĩa, còn mang chút mập mờ.

Cận Quân liền nói chen vào: “Cậu không thích Kỳ Tụng mà lại thích tiểu tử này? Ánh mắt quá tệ, cậu nhìn Diệu Ca của tôi đi, hay là cậu đổi thành thích Diệu Ca xem.”

Sắc mặt Phương Lễ tối sầm: “Dựa vào cái gì đổi thành thích Diệu Ca của ngươi?”

“Diệu Ca của ta…”

Nấc một cái, Cận Quân nuốt hết lời định nói vào trong.

Diêm Diệu ngước mắt: “Hai người đừng uống Mao Đài nữa.”

Phương Lễ bĩu môi, không uống thì không uống, vẫn là nên nghe lời, không muốn bị đánh đâu.

Nghe nói Diêm Diệu đối phó với người không nghe lời chỉ dùng nắm đấm giải quyết.

Cận Quân và Phương Lễ đồng loạt gật đầu rồi lại đồng thanh nói với đối phương: “Lần sau cậu gọi tôi là cha.”

Lâm Thi Lạc không nhịn được cười.

Phương Lễ thanh toán xong, nhìn rượu chưa uống hết, vung tay lên: “Bà chủ, rượu này cho chị.”

Bà chủ mỉm cười: “Cảm ơn ông chủ, hoan nghênh lần sau ông chủ lại đến, rượu này tôi giữ lại cho cậu.”

“Giữ lại cũng được.”

Chỉ chỉ Cận Quân: “Về sau cậu ta đến, chị cứ cho cậu ta.”

Cận Quân ôm lấy bình rượu: “Để dành làm gì? Nếu mua cho tôi uống thì hiện giờ tôi mang đi luôn.”

Đem đi bán lấy tiền

Phương Lễ trợn trắng mắt: “Còn uống được sao?”

Cận Quân đang định gật đầu thì bị Diêm Diệu đá một cái.

“Buồn ngủ quá, trở về, về ngủ thôi, lần sau chúng ta quay lại uống tiếp nhé.”

Phương Lễ nghe xong đứng dậy muốn đỡ Thời Nguyện, Thời Nguyện nhìn bước chân xiêu vẹo của hắn liền né ra phía sau.

Đừng lại giẫm lên chân cô thêm cái nữa.

Một nhóm người đi vào thang máy, Cận Quân ôm bình rượu, kề tai Diêm Diệu nói nhỏ: “Diệu Ca, tôi nghi cô ấy thích cậu.”