Chương 25: Vọng Tưởng Của Nhân Gian

Editor: Xí Muội

———

Lê Sưởng cảm thấy tim mình đập kịch liệt, nhìn người trên sân khấu khiến tâm hắn rung lên từng hồi.

Lâm Thi Lạc vỗ tay thật mạnh, vẻ mặt vô cùng kích động.

Những tiếng hò reo cùng tiếng vỗ tay vang dội truyền đến màng nhĩ khiến Thời Nguyện cũng có chút hưng phấn. Đã lâu rồi cô chưa được hưởng gió hồ hay ngắm cảnh về đêm của trường học.

Cô cất micro rồi bước xuống sân khấu.

Gió thổi qua, cô khép chặt quần áo, mỉm cười với Lâm Thi Lạc: “Ánh mắt của cậu là gì đây?”

Lâm Thi Lạc nắm chặt tay, đôi mắt sáng ngời: “Sau này tới KTV, cậu và Xán Xán có thể thay nhau hát cho mình nghe, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sung sướиɠ rồi.”

Thời Nguyện cười cười không nói gì, trong đám đông có người liên tục hô to đòi cô hát thêm một bài nữa.

Lê Sưởng cởϊ áσ khoác nhẹ nhàng choàng lên người Thời Nguyện.

Thời Nguyện nghiêng cười, cánh tay cầm áo khoác của Lê Sưởng bị khựng lại giữa không trung.

Lâm Thi Lạc dù có ngốc nghếch đến mấy cũng nhận ra được Thời Nguyện không được tự nhiên, liền kéo tay Thời Nguyện qua: “Uống nước thôi.”

“Tôi vừa hát xong, hơi nóng.” Câu này là nói với Lê Sưởng.

Lê Sưởng vắt áo khoác lên tay, giọng nói cưng chiều: “Tôi lo lắng quá rồi.”

Bên hồ vây quanh rất nhiều người, ánh mắt lại quá nóng rực. Gió ngừng thổi, Thời Nguyện rảo bước đi đến cửa sổ uống nước nóng.

Ca sĩ nguyên thân thích nhất là Taylor Swwift, sau khi hát ca khúc “Love Story”, cô cảm thấy một số cảm xúc bị đèn nén ở trong lòng từ khi xuyên sách đến nay đều được phát tiết ra.

Quả nhiên, ca hát sẽ làm cho con người vui vẻ.

Lê Sưởng khẽ nhướng mày, giống như đang cười, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi: “Đừng tránh mặt tôi nữa, trạm âm nhạc nhỏ này là căn cứ chúng ta cùng nhau xây dựng mà.”

Lâm Thi Lạc cố gắng nín thở, khiến mình trở nên vô hình hết sức có thể.

Thời Nguyện và Lê Sưởng cách nhau nửa mét, cô đón nhận ánh mắt nóng bỏng của hắn, nghĩ đến trong “Hôn Bụi Gai” Lê Sưởng luôn thích nguyên thân từ lớp mười một, vòng bạn bè của nguyên thân và những người xung quanh đều biết Lê Sưởng thích Thời Nguyện.

Không phải nguyên thân không biết, nguyên thân rất hưởng thụ cảm giác được Lê Sưởng thích nhưng không thích Lê Sưởng, người nguyên thân thích là Kỳ Tụng.

Khi Lê Sưởng nản lòng thoái chí thì lại nhờ hộp thuốc chữa cảm mạo của Thư Xán mà khỏi bệnh, từ đó về sau liền bắt đầu âm thầm bảo vệ Thư Xán.

Phát huy đầy đủ tác dụng hoả táng tràng khi Kỳ Tụng truy vợ.

Nghĩ tới đây, Thời Nguyện thở dài một cái: “Tôi không có tránh cậu.”

Nguyên thân có né tránh hay không cô không biết, dù sao cô cũng không có tránh.

Khóe miệng Lê Sưởng cong lên, hắn không hối hận ngày đó say rượu hôn lên đôi mắt Thời Nguyện.

Tình yêu của hắn tràn ngập không thể kiểm soát.

Khoảnh khắc bị cô nhìn chăm chú, hắn nghĩ, nếu như bên trong đôi mắt này chỉ có hắn, chỉ có thể nhìn thấy hắn thì thật tốt.

Dù cho đâm thủng tấm màng này, quan hệ của bọn họ sẽ không còn như trước, nhưng ít nhất hắn không có hèn nhát.

Lâm Thi Lạc vỗ đầu: “Hỏng bét, quên nói Cận Quân, xe điện chỉ còn 25% pin.”

Nếu chở Thời Nguyện về thì vẫn đủ điện, nhưng ký túc xá nam xa hơn ký túc xá nữ, hơn nữa Cận Quân còn chở Tư Mã Tứ, người còn nặng hơn mình rất nhiều.

Lúc này Cận Quân đang cật lực dùng chân đạp xe điện, quả nhiên người luôn xui xẻo như hắn cũng bị xe điện bắt nạt.

Lê Sưởng chỉ vào chiếc xe đậu bên hồ: “Tôi đưa các cậu về.”

Lâm Thi Lạc vô thức lắc đầu, một giây sau ôm mặt khóc: “Thời Nguyện, mình không dám nói chuyện với Diêm Diệu, Cận Quân nói mình cho mượn xe điện mười lăm phút, để Diêm Diệu ở lại đây, làm ơn giúp mình, chỉ cần nói với cậu ấy rằng cậu ấy có thể rời đi.”

Lâm Thi Lạc không ngờ Diêm Diệu thật sự ở lại.

Thời Nguyện nghe vậy liền đi về phía Diêm Diệu.

“Diêm Diệu.”

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Diêm Diệu cầm điếu thuốc, ngữ khí không được tốt lắm: “Có việc?”

Lâm Thi Lạc nhìn Thời Nguyện và Diêm Diệu không chớp mắt, giống như đứa trẻ làm sai chuyện.

Thấy Lâm Thi Lạc lo lắng, Lê Sưởng lấy trong túi ra một nắm kẹo.

Lâm Thi Lạc có chút thụ sủng nhược kinh: “Đều cho tôi sao?”

Lê Sưởng trêu ghẹo: “Muốn lấy một viên cũng được.”

Lâm Thi Lạc nắm chặt viên kẹo trong lòng bàn tay, tim đập thình thịch.

Cá trong hồ nhảy lên khỏi mặt nước tạo nên gợn sóng nhỏ.

Thời Nguyện truyền đạt ý tứ của Lâm Thi Lạc, một lúc sau, cô hắng giọng: “Có thể cho tôi phương thức liên lạc của Cận Quân không?”

Xe là Cận Quân lái đi, nếu có phương thức liên lạc thì Lâm Thi Lạc liền có thể tự mình tìm Cận Quân lấy lại xe.

Diêm Diệu lẳng lặng nhìn cô một hồi.

Giây tiếp theo anh cất bước rời đi.

Thời Nguyện sờ mũi, cô không có khıêυ khí©h anh, sao hôm nay lại có cảm giác ánh mắt của anh khi nhìn cô vô cùng hung dữ, vô cùng lạnh lùng vậy?

Phương thức liên lạc của Cận Quân cũng không cho cô.

Thời Nguyện phồng má trừng mắt nhìn bóng lưng của Diêm Diệu.

Không cho thì thôi.

———

Trên xe, Lâm Thi Lạc che mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một cặp tình nhân đang hôn nhau ngay bên hồ, xe đi không nhanh lắm nên Thời Nguyện cũng liếc thấy.

Thời Nguyện trêu ghẹo Lâm Thi Lạc: “Đẹp không?”

Lâm Thi Lạc im lặng, nghiêm túc phát biểu cảm nghĩ: “Chàng trai hôn quá mãnh liệt, ảnh hưởng đến mỹ cảm.”

“Đôi phía trước dè dặt hơn kìa, nhìn xem.”

Con ngươi Lâm Thi Lạc đảo một vòng: “Đâu, cặp nào?”

Thời Nguyện chỉ chỉ.

Lâm Thi Lạc thở dài: “Đôi này quá hàm súc, tay chàng trai run run, thật ngây thơ.”

Lê Sưởng cười lớn, lỗ tai Lâm Thi Lạc lập tức đỏ bừng, mình giống như một kẻ biếи ŧɦái vậy.

Lê Sưởng chú ý thấy Lâm Thi Lạc xấu hổ, bật nhạc trong xe lên, không nói gì.

Đến dưới lầu ký túc xá nữ, Lê Sưởng nhìn Thời Nguyện xuống xe, ánh mắt lưu luyến.

Bước vào thang máy, Lâm Thi Lạc đầy vẻ tiếc nuối nói: “A Nguyện, ý tứ của Lê Sưởng là đưa cậu về nhà, không phải về ký túc xá.”

Thời Nguyện búng trán Lâm Thi Lạc: “Cho nên?”

“Cậu nên nắm bắt cơ hội, cậu sẽ có được tình yêu ngọt ngào”

Nghĩ rằng Thời Nguyện vẫn thích Kỳ Tụng, Lâm Thi Lạc bĩu môi: “Kỳ Tụng sao tốt bằng Lê Sưởng, Lê Sưởng là vọng tưởng của nhân gian đó.”

Nói đến đây lại cảm thấy vô cùng tức giận.

Kỳ Tụng, mọi người ở Tân Đại đều biết hắn là người thừa kế của Kỳ gia giàu có nhất, trời sinh có bộ mặt hại nước hại dân, nổi tiếng là một kẻ cặn bã, thay bồ như thay áo, bạc tình trăng hoa.

Lê Sưởng, người thừa kế bất khả xâm phạm của dòng họ quý tộc, là Lê đại công tử có tấm lòng rộng mở, như vầng trăng sáng trên đài cao, là niềm kiêu hãnh đích thực của trời.

Thư Xán và Lê Sưởng hợp nhau.

Thời Nguyện và Lê Sưởng cũng hợp nhau.

Tại sao hai cô gái đẳng cấp nữ thần này đều thích Kỳ Tụng.

Thật không hiểu nổi

Đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu?

Thời Nguyện gật đầu: “Kẹo của giấc mộng nhân gian có ngọt không?”

Lâm Thi Lạc khép chặt miệng túi, điên cuồng gật đầu.

Ngọt, rất ngọt, nãy còn lén ăn một viên vị cam lúc ở trên xe.

“Mình không thể cho cậu.”

“Hẹp hòi.”

Lâm Thi Lạc chu môi: “Mình không có keo kiệt, bánh trứng mình mua hôm nay đều cho cậu.”

Bước vào ký túc xá, Lâm Thi Lạc nhìn số bánh trứng của mình bị ăn hết sạch, máu nóng xông thẳng lên đầu.

Thấy phản ứng của Lâm Thi Lạc, Trương Thanh Thanh giẫm chân lên ghế để xuống: “Tôi đói quá, giờ tôi đi mua lại cho cậu ngay.”

Khi nhìn thấy Lâm Thi Lạc khoác tay Thời Nguyện, Trương Thanh Thanh trợn mắt: “Thời Nguyện, cái túi trên bàn kia của cậu có thể cho tôi mượn hai ngày không?”

Lâm Thi Lạc buông tay Thời Nguyên ra, quên mất, trong ký túc xá Thời Nguyện còn thân với Trương Thanh Thanh hơn cả mình và Thư Xán.

“Sao vậy, giận chó đánh mèo à?”

Lâm Thi Lạc sửng sốt một chút.

Thời Nguyện lắc lắc cánh tay: “Nắm lấy.”

Lâm Thi Lạc nhếch khoé môi: “Cô ta thật không biết xấu hổ, ăn vụng bánh trứng của mình.”

Sắc mặt Trương Thanh Thanh khó coi, thấy Thời Nguyện không để ý tới mình liền có chút bực bội. Từ trước tới giờ nếu là đồ của Thời Nguyện, thì chỉ cần cô ta mở miệng, Thời Nguyện đều chưa bao giờ cự tuyệt.

“Chẳng phải chỉ ăn có hai cái bánh trứng thôi sao?”

“Cậu không hỏi mà tự tiện ăn đồ của người khác là có lý à?”

Thời Nguyện cầm túi của mình lên: “Tại sao phải cho cậu mượn?”

Trương Thanh Thanh nghẹn một cục: “Trước đó cậu có nói tôi có thể tuỳ tiện dùng đồ của cậu đó thôi.”

“Hiện tại không thể.”

Trương Thanh Thanh cắn răng: “Không cho mượn thì thôi, có mấy đồng tiền bẩn làm như lớn lắm vậy.”

Thời Nguyện cảm thấy gần đây có lẽ mình đã trở nên thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu quá rồi. Loại người như Trương Thanh Thanh, nếu là trước khi cô xuyên sách tới, cô đã có thể trực tiếp chửi một tràng.

Lâm Thi Lạc tức giận cười: “Cô ta đóng sầm cửa kìa, cô ta còn mặt mũi mà đóng sầm cửa sao?”