Chương 22: Không Sợ, Không Sợ

Editor: Xí Muội

———

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Tụng, Cận Quân vô cùng hối hận.

Cơ hội tốt như vậy.

Mặc dù Phương Lễ không thiếu tiền nhưng xẻo thịt hắn thật nặng để bù đắp tổn thất tinh thần cũng không quá đáng chút nào.

Phương Lễ liếc Cận Quân: “Đi ăn thịt nướng hay đi ngắm bà chủ?”

Nghe Cận Quân nhắc đến rooftop đồ nướng là Phương Lễ liền nghĩ ngay đến cô chủ quán đó. Tướng mạo kia, tư thái kia, ánh mắt kia…

Cận Quân chế nhạo: “Cậu tưởng ai cũng giống cậu à?”

Phương Lễ nhìn sang Thời Nguyện, rồi chỉ vào Thư Xán và Lâm Thi Lạc: “Mọi người đi cùng nhau, không ai được phép trốn tránh.”

Cận Quân thì thầm bên tai Diêm Diệu: “Diệu Ca, cậu nói xem có phải Phương Lễ thích Thời Nguyện không, con mắt lúc nào cũng dính chặt vào cô ấy.”

Diêm Diệu cất laptop, vẻ mặt vô cảm: “Cậu nói nhiều quá, ồn ào.”

Cận Quân làm động tác kéo khoá miệng mình: Tôi im đây.

Thời Nguyện nhìn ba ly trà sữa trước mặt rồi chỉ chỉ chiếc túi Phương Lễ đang đeo giúp cô.

Phương Lễ hiểu sai ý: “Cậu vịn cũng không tiện, tôi cõng cậu nhé.”

“Đưa cho tôi cốc giữ nhiệt ở bên trong”

Cốc giữ nhiệt 740ml vừa đủ đựng hai ly trà sữa.

Phương Lễ hỏi: “Bây giờ chúng ta đi luôn hay đợi thêm lát nữa?”

Giữa trưa Cận Quân mới chỉ ăn có bát cơm, đã sớm đói bụng, cũng gần sáu giờ rồi: “Bây giờ đi luôn.”

Lâm Thi Lạc níu tay Thư Xán: “Xán Xán, mình căng thẳng quá.”

Thư Xán buồn cười: “Căng thẳng cái gì?”

Lâm Thi Lạc chưa từng nghĩ tới sẽ được ăn cơm cùng Kỳ Tụng và Diêm Diệu.

Phương Lễ xắn tay áo, ngồi xổm xuống trước mặt Thời Nguyện: “Lên đi.”

Thời Nguyện chống nạng bước về phía trước, Cận Quân đá vào mông Phương Lễ: “Người ta đã đi xa rồi.”

Phương Lễ ngẩng đầu lên, Lâm Thi Lạc và Thư Xán mỗi người đang đỡ một bên tay của Thời Nguyện, cây nạng cũng bị bỏ lại quán trà sữa.

Quán nướng ở đối diện trường học, khoảng cách không xa. Lâm Thi Lạc lái xe đạp điện chở Thời Nguyện, hai người đến trước một bước.

Cô chủ xinh đẹp ra chào đón: “Xin chào, hai người phải không?”

Lâm Thi Lạc nhẩm tính: “Bảy người.”

Cô chưa từng đến quán này, đánh giá xung quanh một vòng, bàn ghế cách đều nhau, có lều vải, ghế xếp, bếp nướng, ánh đèn vàng ấm áp, có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh thành phố về đêm rất thoải mái, nhưng không biết mùa đông có bị lạnh hay không.

Bà chủ ăn mặc rất xinh đẹp và lộng lẫy, vào một ngày giá lạnh như vậy lại mặc một chiếc áo len mỏng bó sát, váy da ôm sát hông và đôi tất đen to bản, chân dài thẳng tắp đi giày cao gót, dưới ánh đèn ấm áp trông vô cùng gợi cảm.

Lâm Thi Lạc nhìn thêm mấy lần, trách không được có nhiều chàng trai thích ăn thịt nướng sân thượng đến thế, cô cũng rất thích.

Thời Nguyện và Lâm Thị Lạc nhìn nhau cười một tiếng.

Lâm Thi Lạc thở dài: “Dáng người đẹp thật.”

Nói xong lại nhìn mình: “Phẳng lì.”

Rồi lại nhìn sang Thời Nguyện: “Còn cậu thuộc loại thâm tàng bất lộ*.”

(Thâm tàng bất lộ: che giấu bản thân, không khoe khoang.)

Thời Nguyện nhướng mày, đẩy móng vuốt vươn tới của Lâm Thi Lạc.

“Cho bóp một cái đi, để mình cảm nhận chút.”

“Tự bóp mình đi, tôi có thì cậu cũng có.”

Lâm Thi Lạc không bỏ cuộc, khi cả hai đang nhốn nháo thì bọn Phương Lễ cũng đến.

Sau khi ngồi xuống, Phương Lễ lại khıêυ khí©h Cận Quân: “Uống được không? Không uống được thì sang bàn trẻ con.”

Cận Quân trừng mắt: “Hôm nay nếu tôi uống thua cậu, về sau gọi cậu là cha.”

Cuộc chiến căng thẳng sắp nổ ra.

Phương Lễ đưa túi của Thời Nguyện cho cô, bên trong có thêm hai bao thuốc: “Tôi cho cậu hai loại thuốc xịn, vừa mới được giao tới đó.”

Lâm Thi Lạc có chút tò mò, nhìn bao bì bên ngoài của gói thuốc, thở dài, ngay cả bao bì thuốc lá nhà giàu hút cũng đẹp đẽ và đắt tiền như vậy.

“Loại này không có bán trên thị trường phải không?”

Cận Quân cũng tò mò thò đầu qua xem là loại thuốc lá gì.

Phương Lễ mỉm cười với Lâm Thi Lạc: “Bạn tôi tự chế.”

Kỳ Tụng rót cốc nước ấm cho Thư Xán rồi uể oải tựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, trong mắt chỉ có Thư Xán.

Thư Xán cúi đầu, nhấp môi uống một ngụm, nước nóng làm dịu đi cái lạnh.

Diêm Diệu đứng lên, Cận Quân liền hỏi: “Muốn đi hút thuốc sao?”

Diêm Diệu không để ý tới hắn, trực tiếp đi đến khu vực hút thuốc cách đó không xa.

Thời Nguyện mở lời: “Tôi đi thay các cậu cảm thụ một chút.”

Lâm Thi Lạc nhìn chằm chằm thuốc lá trong tay Thời Nguyện, cô liền đưa cho Lâm Thi Lạc một bao.

Cận Quân la lên: “Tôi cũng muốn.”

Thư Xán chớp chớp mắt.

Thời Nguyện đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của Kỳ Tụng, bình tĩnh đặt điếu thuốc vào lòng bàn tay đang xoè ra của Thư Xán.

Cận Quân nhớ đến Diệu Ca vừa đi hút thuốc, vội vàng giơ tay: “Diệu Ca, Diệu Ca cũng vậy.”

Phương Lễ nhìn thấy Thời Nguyện phân phát đi hơn nửa số thuốc lá, trong lòng đau xót không thôi.

Có tiền cũng không thể mua được loại này đâu.

Cận Quân chặc lưỡi: “Nữ thần của chúng ta thật hào phóng.”

Phương Lễ trực tiếp kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cận Quân, mở liền sáu chai bia: “Miệng có khô không? Uống trước ba chai nhé?”

“Sợ cậu chắc?”

———

Thời Nguyện ôm áo khoác trong ngực, khập khiễng đi đến khu vực hút thuốc.

Nói là khu vực hút thuốc nhưng thực chất chỉ là một góc trống nhỏ, chỉ có thể đứng được một hai người.

Chàng trai tuỳ ý dựa vào tường, trong miệng ngậm điếu thuốc, làn khói che đi vẻ lạnh lùng giữa hàng lông mày sắc bén.

Gió mùa đông thổi qua làn da lộ ra bên ngoài quần áo có chút nhức nhối.

Khoảng cách còn nửa mét, Thời Nguyện dừng lại.

Châm thuốc, ánh lửa đỏ rực lập loè, Thời Nguyện hút nhẹ một hơi. Hương hoa trà có vị hơi đắng khiến Thời Nguyện ngay lập tức thích loại thuốc này. Hút hết một điếu, Thời Nguyện lại châm thêm điếu khác.

Diêm Diệu chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt dừng trên chiếc áo khoác Thời Nguyện đang ôm.

Thời Nguyện chú ý tới động tĩnh của anh, nhìn áo khoác đang ôm trong lòng, không hiểu sao khuôn mặt nóng bừng cả lên.

Quên mất, lẽ ra ngay từ đầu cô nên đưa áo cho anh.

“Cảm ơn cậu.”

Mùi hương xa lạ trên áo khiến Diêm Diệu nhíu mày. Thời Nguyện nhìn thần sắc của Diêm Diệu, tiến tới hít một hơi, áo không có mùi hôi, sạch sẽ khô ráo, còn mang chút hương vị nắng sớm.

Thời Nguyện xích lại gần khiến Diêm Diệu nhướng mày.

“Tôi đã giặt sạch rồi.”

Diêm Diệu giũ áo, khoác lên cánh tay: “Cậu giặt à?”

Thời Nguyện sờ sờ chóp mũi: “Giặt bằng máy giặt, mà máy giặt là của tôi, cho nên coi như cũng là tôi giặt.”

Diêm Diêu không nói gì nữa, Thời Nguyện hơi mím môi: “Rất sạch sẽ.”

Diêm Diệu quay trở về bàn, Thời Nguyện nhìn anh đi có mấy bước đã tới, thầm mắng mình có thể đi nhanh hơn được không.

Lúc trở về, cô mới phát hiện chỗ ngồi của Thư Xán và Kỳ Tụng trống không. Phương Lễ đang uống cùng Cận Quân, Lâm Thi Lạc cũng bưng ly uống ùng ục một hớp lớn.

Chỗ mà Diêm Diệu ngồi lúc đầu đã bị Phương Lễ chiếm mất, vị trí gần đó đúng lúc lại ở bên cạnh Thời Nguyện.

Lâm Thi Lạc chạm phải ánh mắt của Diêm Diệu liền run rẩy, nửa ly bia đổ vào quần áo.

Thời Nguyện thấy Lâm Thi Lạc thật đáng yêu, liếc nhìn nam sinh bên cạnh. Xương lông mày và đôi mắt Diêm Diệu có chút sắc bén, trông rất khó gần, tuy nhiên nếu nhìn kỹ, khoé môi và đường cong quai hàm lại có chút dịu dàng, làm giảm đi phần nào khí chất lạnh lùng của anh.

Cô kéo ghế lại gần Lâm Thi Lạc, nhỏ giọng trấn an: “Không sợ, không sợ.”

Diêm Diệu nghe được lời thì thầm này, bình tĩnh nhắm mắt lại, khoé môi lại nhẹ nhàng cong lên khó có thể nhận ra.