Chương 18: Tôi Rất Nhẹ

Editor: Xí Muội

------

Diêm Diệu hơi nhấc mi mắt lên, bắt gặp bộ dạng chật vật của nữ sinh.

Thời Nguyện xoa xoa cánh tay, vết bỏng trên da càng lúc càng dữ dội, lại không thấy người phục vụ tới, cuối cùng mất hết kiên nhẫn.

"Thời Uẩn Nghệ, tôi không quan tâm hai chị em các người đang chơi trò gì, lát nữa tôi sẽ giúp cô mang xe lăn lên, cô ngoan ngoãn phối hợp ngồi lên cho tôi, nếu cô còn dám đánh tôi, cào tôi, tôi sẽ không khách khí với cô nữa."

Nói xong những lời này, Thời Nguyện cũng không nhìn Kỳ Tụng và Diêm Diệu.

Màn đêm yên tĩnh, lời nói của nữ sinh truyền đến bên tai cực kỳ rõ ràng, mang theo chút hung hãn, nhưng không hề có lực uy hϊếp.

Kỳ Tụng lười nhác đút tay vào túi, tâm thái đứng xem náo nhiệt: "Có giúp không?"

"Mặc kệ."

Kỳ Tụng nghe vậy gật đầu: "Trở về?"

Diêm Diệu không nhúc nhích.

Thời Uẩn Nghệ bịt lỗ tai, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng kia. Máu trên đầu ngón tay như bùa đòi mạng, khiến cô ta có cảm giác như rơi xuống địa ngục.

"A a a a a "

Thời Nguyện nắm chiếc xe lăn, sức nặng của nó làm cô di chuyển đặc biệt khó khăn.

Thời Uẩn Nghệ thét chói tai thu hút sự chú ý của người phục vụ, Thời Nguyện bị mất tập trung, không để ý cá dưới chân, bị vấp té ở trong nước.

Một bàn tay mạnh mẽ với khớp xương rõ ràng vươn ra kéo cô đứng dậy, người tới dễ dàng nhấc chiếc xe lăn lên.

"Đừng đến đây, đừng đến đây, ahhhhh"

Kỳ Tụng xoa xoa tai, khẽ nhíu mày. Người phục vụ trấn an cũng không làm Thời Uẩn Nghệ bình tĩnh lại.

Thời Nguyện lau mặt, cô không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa. Trước ánh mắt lạnh lùng của nam sinh, Thời Nguyện bắt lấy ngón tay của Diêm Diệu.

"Buông ra." Giọng nói khó chịu không vui.

Chóp mũi Thời Nguyện chợt thấy chua xót, gió lạnh thổi qua hàng lông mi dài: "Trặc chân, đau, không đứng dậy được."

Im lặng hai giây, Diêm Diệu nắm cổ tay Thời Nguyện kéo lên. Quét mắt thấy vết máu trên cổ nữ sinh, Diêm Diệu quay mặt đi, hơi cau mày.

Lục Quân và Thời Bách Hãn vội vã chạy tới, Thời Gia Lâm cũng đi theo sau lưng cha mẹ, tỏ ra như thể chỉ mới biết được Thời Uẩn Nghệ và Thời Nguyện ở đây.

Thời Bách Hãn đi ngang qua Thời Uẩn Nghệ, vẻ mặt tràn đầy đau lòng và lo lắng, đắp áo vest ấm áp lên người Thời Nguyện: "An An, con ổn chứ?"

Lục Quân lấy thuốc an thần trong túi ra, Thời Gia Lâm phối hợp với mẹ khống chế chị gái.

"Uẩn Nghệ, không sao, không sao, không sợ không sợ." Nhìn con gái ngã vào lòng mình, Lục Quân ôm lấy con gái rồi nhìn chồng mình.

Thời Nguyện cảm thấy không được tự nhiên trước sự quan tâm của người đàn ông, kéo góc áo Diêm Diệu để tránh đi.

Thời Bách Hãn nhận ra chái gái xa lạ với mình, hơi sửng sốt.

"Ba, chân chị An An hình như bị thương."

Sau khi Thời Gia Lâm lên tiếng, Thời Bách Hãn mới kịp phản ứng, ngồi xổm xuống: "An An, cậu cõng con."

Diêm Diệu rũ mắt, thấy nữ sinh nắm lấy cổ tay áo hắn liền nhướng mi.

"Chị An An, bên ngoài rất lạnh, dễ bị cảm mạo, chúng ta về phòng xử lý trước được không?"

Thời Nguyện buông áo Diêm Diệu ra, tùy ý để cậu của nguyên thân cõng mình, Thời Gia Lâm vươn tay đỡ giữa lưng Thời Nguyện.

Nhìn từ phía sau, khung cảnh có vẻ như vô cùng hòa thuận.

Kỳ Tụng từ sau lưng lười nhác cất tiếng nói: "Đây chính là mặc kệ của cậu sao?"

Nếp nhăn trên cổ tay áo đã giãn ra, Diêm Diệu cau mày: "Về trường học."

"Ít nhất phải ăn xong đã."

Khuôn mặt Diêm Diệu vốn đã lạnh lùng lại càng trầm xuống: "Đừng tự mình chủ trương, tôi và Thương gia không có bất kỳ đường sống nào."

Kỳ Tụng nghiêm mặt: "Tôi biết."

Trong phòng, Lục Quân cầm tăm bông cẩn thận từng li từng tí xử lý vết cào cho Thời Nguyện: "An An, lại để con bị thương, cậu và mợ xin lỗi con."

Nhìn thấy mợ của nguyên thân không hỏi lý do mà chỉ quan tâm, Thời Nguyện có chút thở không nổi. Thời Gia Lâm yên tĩnh ngồi trên ghế, không nói một lời, vẻ mặt ân cần.

Lục Quân cẩn thận từng li từng tí lau cổ cho Thời Nguyện, lông mi run dữ dội, nhìn thấy chồng mình không nói một lời, ánh mắt tràn đầy tức giận, ở trong lòng cũng không khỏi trách cứ con gái quá hồ đồ.

Lần nào cũng vậy, chỉ cần có Thời Nguyện ở bên cạnh, con gái bà sẽ lại gây ra chuyện gì đó.

Thời Nguyện bị con gái ép nhảy xuống hồ khi học lớp 6, suýt chút nữa không cứu được nữa, từ đó về sau, Thời Uẩn Nghệ càng bắt nạt Thời Nguyện không hề giấu giếm.

Hết lần này đến lần khác, Thời Bách Hãn hoàn toàn thất vọng về con gái mình, không thể tin được rằng đứa con gái mình nuôi dưỡng từ nhỏ lại hành động như vậy.

Thời Bách Hãn luôn mong con gái mình có nhân cách lành mạnh và cũng rất quan tâm đến sức khỏe tinh thần của con gái.

Con gái nhỏ tranh giành sự ưu ái mà trở nên cố chấp và độc ác, ông cảm thấy có lỗi với em gái và em rể vô cùng.

Vốn dĩ ông muốn xử lý công bằng, dù biết rất khó, nhưng cũng chưa bao giờ thiên vị ai.

Vợ ông cũng có chung quan điểm khi đối đãi với bọn nhỏ.

Nhưng khi con gái nói Thời Nguyện chỉ mất cha mẹ, còn cô ta mất một đôi chân, mất đi cả quãng đời sau này, ông thực sự rất đau lòng.

“An An, là cậu không chăm tốt cho con.” Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đỏ hoe mắt vì áy náy.

Lục Quân đặt miếng bông gòn dính máu xuống: “Gia Lâm, đi xem chúc Phúc có mua quần áo không.”

Cánh cửa mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại.

Thời Nguyện có chút bối rối trước sự thiên vị vô lý của cậu mợ nguyên thân: “Con không sao.”

Nói xong ba chữ này, cô nhấp môi dưới, từ trên ghế đứng dậy: “Con đi toilet.”

Quần áo ướt sũng bết dính vào người vô cùng khó chịu, thái độ cậu mợ của nguyên thân với Thời Uẩn Nghệ và Thời Gia Lâm khiến cô có chút ăn không tiêu.

Lục Quân định đưa tay đỡ nhưng Thời Nguyện cố chịu đựng vết thương ở mắt cá chân, nở nụ cười yếu ớt: “Chân con đỡ hơn rồi, con tự đi được”.

Khi Trịnh Phương đưa tay gõ cửa thì Thời Nguyện đang bước ra ngoài. Người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề gọi Thời Nguyện một tiếng “Đại tiểu thư”. Thời Nguyện gật đầu, cố gắng khiến tư thế đi đường của mình tự nhiên nhất có thể.

“Phu nhân, lão gia, tôi đưa Nhị tiểu thư về trước, quần áo ướt để lâu không thấy sẽ dễ bị cảm lạnh…”

Bên tai mơ hồ truyền đến giọng nói phụ nữ, Thời Nguyện bước chân nhanh hơn.

Lảo đảo một cái, Thời Nguyện đau đến hít hà một hơi, dựa vào tường hơn một phút đồng hồ mới cảm thấy hồi phục được chút.

Nơi này không giống nhà hàng bình thường, chỉ khi khách hàng cần, người phục vụ mới xuất hiện.

Yên tĩnh lại riêng tư.

Nhà vệ sinh ở đình viện bên kia, Thời Nguyện lau mồ hôi trên trán, sắc mặt tái nhợt, bám vào gốc cây, Thời Nguyện nghĩ đằng nào quần áo của mình cũng đã quá bẩn, không thể nào bẩn hơn được nữa, liền trực tiếp ngồi thẳng xuống đất.

Gạch xanh phía trước không dính một hạt bụi, cô ôm đầu gối, mắt nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời.

Nhiệt độ càng lúc càng lạnh, hai tay Thời Nguyện ôm lấy đầu gối, khom lưng lại vùi đầu vào giữa hai chân.

Cô muốn nghỉ ngơi một chút, hy vọng không có ai đến tìm cô.

Diêm Diệu đứng dưới gốc cây sơn trà, trong miệng ngậm điếu thuốc, đôi mắt đen láy dừng ở thân hình gầy gò chật vật của cô gái.

"Đừng khóc ."

Giọng nói có chút nóng nảy và có phần lạnh lùng vang lên, khiến Thời Nguyện kinh ngạc ngẩng đầu.

Cô không khóc, thật sự không khóc.

Đối diện với khuôn mặt vô cảm của Diêm Diệu, Thời Nguyện cắn môi dưới, thanh âm rất nhỏ: “Tôi không khóc.”

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, đôi má nữ sinh có chút ửng đỏ, đuôi mắt phiếm hồng, ngấn lệ, nhu nhu nhược nhược, vừa đáng thương vừa quyến rũ một cách khác thường.

Đôi mắt đen láy của Diêm Diệu chứa đầy những cảm xúc mà cô không nhìn rõ, nghĩ mình đã từng giúp đỡ Diêm Diệu, Thời Nguyện chớp chớp mi, nhờ hắn giúp đỡ một lần cũng không phải là quá đáng.

"Diêm Diệu.”

Giọng nói của nữ sinh mềm mại nhẹ nhàng, tốc độ khi gọi tên cũng từ từ chậm rãi, hai chữ rơi vào trong tai, khiến người ta vô cớ nghe được có chút ý làm nũng.

Chàng trai không nói gì, Thời Nguyện khịt mũi: “Cậu bế tôi vào nhà vệ sinh được không? Tôi rất nhẹ.”