Chương 19: Kiềm Chế

Editor: Xí Muội

———

Thời Nguyện ngồi dưới đất ngửa đầu lên nhìn Diêm Diệu, người đứng người ngồi vốn đã có cảm giác áp bách, càng đừng nói đến khí chất lạnh lùng khó gần của Diêm Diệu.

Thời Nguyện thấy Diêm Diệu không phản ứng, lại nhìn một thân quần áo ướt sũng của bản thân, là cô quá thô lỗ rồi.

Lá cây đung đưa theo gió tạo ra những vệt lốm đốm.

Khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa, thân ảnh mảnh khảnh cao ngất của nam sinh vẫn ở trước mặt cô như cũ. Thời Nguyện nâng tay lên, muốn kéo ống tay áo Diêm Diệu, giơ được một nửa lại cảm thấy bản thân mình quá giới hạn.

Nhưng cô dậy không nổi, chân chỉ hơi dùng lực đã đau đến phát khóc.

Xẩu hổ rụt tay về, Thời Nguyện sờ sờ chóp mũi.

Diêm Diệu im lặng nhìn nữ sinh rút tay về, mi tâm cau chặt.

Ngay sau đó hắn nắm lấy cổ tay của Thời Nguyện, nhấc cô từ mặt đất lên một cách không mấy nhẹ nhàng. Cổ tay cô nhỏ nhắn tới mức như thể chỉ cần dùng lực mạnh hơn chút nữa là có thể bẻ gãy ở trong lòng bàn tay hắn.

Giảm bớt chút lực, Diêm Diệu thấy nữ sinh đã đứng vững liền buông tay ra.

Thời Nguyện cảm kích mỉm cười với Diêm Diệu.

Vận may hôm nay của cô thật sự điều dùng hết vào giờ khắc này, cô rất biết ơn khi Diêm Diệu kéo cô đứng lên.

Vẫn là nụ cười yếu ớt đó, đáy mắt Diêm Diệu vẫn thờ ơ như cũ, chỉ là áp suất quanh thân đã không còn lạnh lẽo nữa.

Giây phút Thời Nguyện bị ôm ngang eo lên, nhịp tim đập như đánh trống, khoảnh khắc mất đi trọng lượng, cô theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ nam sinh.

Tiếng hít thở nhè nhẹ khắc chế của cô gái trong ngực khiến hầu kết của Diêm Diệu lăn lộn.

Quãng đường hơn mười mét chỉ mất vài chục giây.

“Không xuống à?”

Thời Nguyện vội vàng buông tay, đứng vững, sau đó chắp hai tay lại: “Cảm ơn.”

Đi vệ sinh xong, Thời Nguyện vốc nước lạnh rửa mặt. Nghĩ đến việc chút nữa còn phải đi ứng phó với cậu mợ của nguyên thân, Thời Nguyện quyết định có thể trì hoãn được lúc nào thì hay lúc đó.

Một chân chống đỡ cả người, Thời Nguyện tựa vào bồn rửa, đờ đẫn một hồi lâu. Diêm Diệu hẳn là đi rồi. Tùy ý để tâm trí lang thang một lát, cô cởi giày ra nhìn vào mắt cá chân của mình, trông giống như một cái bánh bao nhỏ trắng trẻo mập mạp.

Nghĩ bên ngoài không có ai, Thời Nguyện chuẩn bị nhảy một chân ra ngoài. Ra tới cửa, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Diêm Diêu, trong lòng có chút cảm động, hắn không rời đi.

Mới vừa thất thần, bàn chân bị thương của cô chạm xuống đất, cả người liền ngã về phía trước. Xong rồi, chuyến này không thể tránh khỏi.

Giây tiếp theo, Thời Nguyện theo bản năng ôm chặt lấy người đỡ mình, trọng lượng toàn thân đều nhào vào trong lòng Diêm Diệu.

Cánh tay Diêm Diệu so với đại não còn nhanh hơn, lòng bàn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của nữ sinh, siết chặt. Cánh môi mềm mại của cô gái chạm vào động mạch ở cổ, Diêm Diệu giống như bị điện giật, nghiêng đầu tránh sang một bên.

Thời Nguyện chớp mắt, sững sờ vài giây.

“Tôi đến không đúng lúc, quấy rầy các người rồi.” Giọng nói bỡn cợt quen thuộc vang lên bên tai.

Thời Nguyện chỉ cảm thấy bàn tay đặt trên eo mình cực kỳ nóng, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ.

Diêm Diệu buông Thời Nguyện ra, nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, đáy mắt đen láy như đầm nước sâu, khiến người khác khó có thể nắm bắt.

Thời Nguyện mím môi, cô không cố ý.

Đối diện với ánh mắt hứng thú của Kỳ Tụng, Thời Nguyện cụp mắt xuống. Vừa rồi cô rất giống lao vào vòng tay người thương, còn thuận tiệm chiếm tiện nghi của người ta.

Thời Gia Lâm ôm quần áo: “Chị An An, em đem quần áo sạch cho chị.”

Bốn người đứng ở cửa toilet, Thời Nguyện nhận quần áo, cẩn thận nhấc cái chân bị thương của mình lên rồi nhảy trở lại nhà vệ sinh.

Kỳ Tụng mỉm cười nhìn về phía Diêm Diệu. Diêm Diệu liếc mắt nhìn Thời Gia Lâm, lạnh lùng cau mày, Thời Gia Lâm ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Chờ Thời Nguyện thay quần áo xong đi ra, Thời Gia Lâm đang nhặt lá rụng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn gân lá.

Một người phục vụ đẩy xe lăn đang chờ cô.

Trở lại phòng một lần nữa, người phục vụ nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thời Gia Lâm ngồi xuống bên cạnh cô. Lục Quân liên hệ bác sĩ gia đình, Thời Bách Hãn dùng đũa chung gắp chút thức ăn ngon cho cháu gái, cũng không nói gì nhiều.

Thời Nguyện nhíu mi nhìn chóp đồ ăn chất cao trong bát, cô miễn cưỡng ăn mấy miếng.

Thời Bách Hãn và Lục Quân chu đáo trái lại làm cho nhân vật chính của bữa tiệc biến thành vật trang trí. Thời Gia Lâm đã quen với hình thức như vậy.

Lục Quân đến cùng vẫn là đau lòng con trai, dùng đũa gắp chút thức ăn vào trong chén hắn. Sau đó bà ấn chuông để nhân viên phục vụ bưng bánh gato tới.

Không có hát chúc mừng sinh nhật, chỉ lặng yên thắp ngọn nến rồi thổi tắt nến.

Thiếu niên yên tĩnh, nhu thuận lại dịu dàng, Lục Quân yêu thương vuốt ve đầu con trai, Thời Bách Hãn chỉ nhẹ gật đầu: “Cắt bánh kem đi.”

Ngữ khí cũng khác biệt, không dịu dàng ấm áp như đối đãi với Thời Nguyện.

Thời Nguyện không muốn tham dự quá nhiều vào gia đình cậu mợ của nguyên thân, Thời Gia Lâm vừa mới đẩy Thời Uẩn Nghệ, cô không nói ra sự tình ở bên trong mà lựa chọn im lặng. Thời Gia Lâm nhìn như ôn hoà vô hại, trên thực tế lại cất giấu răng nanh cá sấu.

Dưới tình cảnh như vậy, cô lựa chọn bo bo giữ mình.

Vô cảm cũng tốt, ích kỉ cũng được, cô là một người ngoài có thể can thiệp cái gì ?

Cơm nước xong xuôi, Lục Quân cũng thu xếp hết mọi chuyện: “Gia Lâm, chân của chị An An bị đau không tiện, thứ bảy chủ nhật con hãy tới nhà chị An An, chăm sóc chị ấy cho tốt.”

“Ba mẹ, con sẽ chăm sóc chị An An thật tốt, hai người yên tâm.”

Thời Nguyện không muốn ở một mình với Thời Gia Lâm. Thứ nhất là thái độ thăm dò của Thời Gia Lâm, thứ hai là cậu ta mang đến quá nhiều nhân tố không ổn định. Nhưng đã bị sắp xếp xong xuôi, Thời Nguyện nghĩ thầm, cũng chỉ hai ngày mà thôi.

Thời Bách Hãn đối với việc an bài như vậy cũng nhẹ gật đầu: “Bác sĩ tới chưa?”

“Đã đến.” Qua vài giây Lục Quân lại nói: “Chân An An vẫn là nên đi tới bệnh viện khám sẽ ổn thoả hơn.”

Thời Nguyện hiện giờ cũng không có cách nào che giấu, mắt cá chân càng ngày càng sưng to. Bác sĩ khám xong, Thời Nguyện cúi đầu nhìn túi chườm đá ở mắt cá chân. Không có gãy xương, chỉ bị trật, nghỉ dưỡng một tuần là có thể đi lại bình thường.

Lục Quân muốn để hai đứa nhỏ cùng mình và chồng trở về nhà, nhưng Thời Nguyện và Uẩn Nghệ…

Tài xế đã lái xe chờ ở bên ngoài, Lục Quân thở dài ở trong lòng, mở cửa xe. Thời Bách Hãn khom lưng nửa ôm Thời Nguyện vào trong xe.

Về chỗ ở của Thời Nguyện phải mất một tiếng, Thời Nguyện liền chợp mắt một chút. Thời Bách Hãn ra hiệu tài xế tắt nhạc đi.

Sau khi Lục Quân và Thời Bách Hãn đưa cháu gái và con trai lên, Thời Bách Hãn dặn dò vài câu rồi cùng Lục Quân đi xuống lầu, nếu không phải có việc thì ông sẽ không rời đi.

Lục Quân khoác áo cho chồng: “Cần em đi cùng không?”

Thời Bách Hãn nhíu mi: “Bà về xem Uẩn Nghệ trước đi.”

———

Trong nhà.

Thời Nguyện chống gậy đi vào phòng. Cô mắc chứng sạch sẽ từ nhỏ, cho dù thay quần áo rồi cũng không làm cô cảm thấy thoải mái. Hiện giờ cô chỉ muốn tắm rửa gội đầu thật kĩ.

Thời Gia Lâm để ý khoá cửa đã được đổi so với buổi chiều khi hắn tới đây. Hắn ngồi xếp bằng trên thảm, vẫy vẫy tay với Strive. Strvie ngậm quả bóng ra chỗ xa hơn.

Thời Gia Lâm cười cười: “Thật giống chủ nhân của mày, phòng vị như vậy.”

Quản Tịch Duyệt ở Tây Tạng xa xôi, hắt xì một cái.

Strive không để ý tới hắn, Thời Gia Lâm cũng không quan tâm, lấy bài thi trong túi ra, đeo kính vào, bắt đầu im lặng nghiên cứu câu hỏi.

Thời Nguyện rửa mặt xong đi ra liền nhìn thấy bộ dạng sinh viên ngoan giỏi như thế, cô không muốn quấy rầy nên lấy thức ăn và đồ uống cho Strive xong liền trở về phòng.

Thời Gia Lâm từ bài thi ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa đóng chặt, sắc mặt tối sầm lại.

Tức giận.