Chương 17: Muốn Hại Tôi?

Editor: Xí Muội

------

Thời Uẩn Nghệ cau mày, rất không vừa lòng với phản ứng của Thời Nguyện.

Thời Nguyện ngồi tại chỗ, tĩnh tâm một lát, mặc kệ ánh mắt dò xét của Thời Uẩn Nghệ.

Trong sương phòng không ai lên tiếng, Thời Uẩn Nghệ liếc nhìn Thời Nguyện, nhìn đến ngọc Phật trên cổ cô thì liền híp mặt lại.

Như là nghĩ đến cái gì, hừ lạnh một tiếng: "Thời Gia Lâm, đẩy chị ra ngoài hít thở không khí."

Thời Gia Lâm ngoảnh mặt làm ngơ.

Thời Uẩn Nghệ đánh rớt chiếc đũa của Thời Gia Lâm: "Nói với em đó."

Thời Gia Lâm bình tĩnh nhìn về phía chị gái nhà bình: "Yên tĩnh chút."

Ba chữ lọt vào trong lỗ tai, Thời Uẩn Nghệ cười lạnh: "Nếu em muốn an ổn ăn bữa cơm này, đẩy chị ra ngoài."

Nói xong ánh mắt Thời Uẩn Nghệ lần nữa trở xuống trên người Thời Nguyện: "Tôi không thích chị đeo khối ngọc phật này."

Thời Nguyện cười: "Em tặng sao?"

Thời Uẩn Nghệ nghĩ đến cảnh tượng ngày đó ba ba đem khối ngọc phật này đưa cho Thời Nguyện, trong mắt lộ ra nguy hiểm: "Phù hộ chị bình bình an an, tôi ngược lại là muốn nhìn một chút, một khối đá làm sao bảo vệ chị bình an."

Thời Nguyện sờ soạng ngọc phật: "Em muốn hại chị?"

Thời Uẩn Nghệ cong môi, nâng chung trà lên nhẹ hớp một ngụm: "Tệ quá."

Thời Gia Lâm nhại lại: "Tệ quá."

Lời này nói vô cùng nhẹ, không biết đang nhắc lại lời Thời Uẩn Nghệ hay đang ám chỉ Thời Uẩn Nghệ tồi tệ, hay là cả Thời Nguyện và Thời Uẩn Nghệ đều khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Dưới ngọn đèn, Thời Uẩn Nghệ mặc chiếc váy sa tanh dài màu trắng, Thời Gia Lâm nhặt tấm thảm ở bên cạnh nhẹ nhàng đắp lên đôi chân không tồn tại của Thời Uẩn Nghệ.

Thời Nguyện quét mắt nhìn những món ăn thơm ngon hấp dẫn trên bàn, sau đó cũng ung dung đứng dậy. Từ trong bao rút ra điếu thuốc, Thời Nguyện bước đi dọc hành lang không mục đích, điếu thuốc đã tàn, nhìn quanh bốn phía thì phát hiện một thùng rác cách đó mấy chục mét.

Đường nhỏ có ngọn đèn, cũng không tối, nghe thấy phía trước có người nói chuyện, Thời Nguyện quay ngược trở về, cô không có ý quấy rầy người khác.

Nếu biết sẽ đυ.ng phải Thời Uẩn Nghệ và Thời Gia Lâm, cô cảm thấy làm phiền người khác một chút cũng không có gì to tát.

Thờ Uẩn Nghệ nhếch khóe miệng nói: "Phía trước có một hồ nước nhân tạo, bên trong nuôi cá Koi rất đẹp, chị An An, cùng đi xem nhé?"

Thời Nguyện tránh qua một bên: "Các người đi đi, tôi không thích xem cá, chỉ thích ăn cá thôi."

Thời Gia Lâm đẩy đẩy xe lăn, Thời Uẩn Nghệ đột nhiên bắt lấy cổ tay Thời Nguyện: "Đi xem đi."

Thời Nguyện chỉ cảm thấy làn da như bị độc xà quấn lấy, cô giật giật tay nhưng không giãy ra được.

"Chị An An, chị đẩy xe lăn đi."

Thời Gia Lâm vừa dứt lời, Thời Uẩn Nghệ liền buông tay Thời Nguyện ra. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Thời Nguyện nghĩ, không phải chỉ ngắm cá thôi sao.

Thời Gia Lâm lùi lại để Thời Nguyện đi đến sau lưng Thời Uẩn Nghệ. Thiếu niên khẽ ngước cổ lên, khi không cười đuôi mắt cũng hơi cong cong, dịu dàng lại trong sáng.

Nhưng lúc này, Thời Nguyện lại cảm thấy đôi mắt này vừa hung bạo vừa âm hiểm, đến nỗi rợn cả sống lưng.

Chiếc xe lăn tạo thành lằn dài trên đường đi.

Thời Uẩn Nghệ ném một nắm mồi vào ao cá, trên môi nở nụ cười.

Thời Nguyện dịch sang một bên cách vài đến vài mét, tỏ thái độ tôi không chọc giận mấy người thì mấy người đừng gây sự với tôi.

Cô không muốn ngắm cá, cũng không nghĩ cho cá ăn.

Đàn cá tranh giành thức ăn, làm xáo trộn sự yên tĩnh của mặt hồ.

Thời Nguyện cảm thấy Thời Uẩn Nghệ tới quá gần ao cá, tuy rằng không sâu nhưng cũng không quá nhỏ, cô nghĩ nghĩ, đang chuẩn bị nhắc nhở: "Thời Uẩn Nghệ..."

Cô vừa mở miệng thì Thời Gia Lâm đúng lúc đưa một bàn tay ra, Thời Nguyện hơi do dự, thấy Thời Gia Lâm định kéo người lại, cô liền im lặng.

Nhưng nếu biết sau khi mình ngậm miệng, Thời Uẩn Nghệ bị chính em ruột của mình đẩy mạnh xuống ao cá, cô nhất định sẽ tiếp tục lên tiếng. Chỉ là dù cô có nhắc nhở cũng ngăn không được.

Cứ như vậy chỉ trong một giây, cả Thời Uẩn Nghệ và xe lăn đều ngã xuống ao cá. Bọt nước bắn tung tóe, Thời Uẩn Nghệ cực kỳ chật vật ở trong nước.

Mực nước chỉ tới ngang đầu gối người bình thường nhưng toàn thân Thời Uẩn Nghệ đều chìm xuống ao, theo bản năng vùng vẫy vài cái.

Thời Nguyện mắng một câu: "Kẻ điên."

Bóng cây loang lổ đung đưa theo gió, Thời Gia Lâm thản nhiên đứng nhìn chị gái hấp hối. Hắn làm khẩu hình với Thời Nguyện: "Báo thù cho chị."

Sau khi hiểu được khẩu hình của Thời Gia Lâm, da đầu Thời Nguyện run lên. Không do dự, cô trực tiếp nhảy vào ao cá, làn váy bị nước lạnh như băng tẩm ướt rất khó di chuyển.

Thời Uẩn Nghệ thét chói tai: "Đừng tới đây." Nhìn nữ sinh từng bước đi về phía mình, trên mặt đầy vẻ kháng cự và xấu hổ.

Thời Uẩn Nghệ cực lực giãy giụa, bọt nước văng lên khắp mặt Thời Nguyện, cô ở trong lòng mắng chửi Thời Gia Lâm thêm một lần nữa.

"Đừng lộn xộn."

Nửa ôm lấy Thời Uẩn Nghệ, Thời Nguyện nhịn đau đem người đến dưới tàng cây. Chờ cô ngước mắt lên nhìn thì Thời Gia Lâm đã sớm không còn đứng ở đây.

Nhặt tấm thảm rơi trên đất lên, Thời Nguyện ném vào người Thời Uẩn Nghệ. Máu từ cổ chảy xuống áo, Thời Nguyện đau đến nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ xung quanh, không dám động vào.

Thời Uẩn Nghệ hoảng sợ lấy thảm trùm kín mặt và đầu mình. Thời Nguyện nhận thấy được Thời Uẩn Nghệ khác thường, bực bội ngẩng đầu.

Kỳ Tụng liếc nhìn qua, đưa tay chạm vào người bên cạnh.