Chương 8

Thẩm Thanh Thanh dứt lời, ông lão vẫn còn muốn kể tiếp, vươn tay lấy một nắm lạc lớn nhét vào túi trên tay cô.

"Không cần, không cần, với cháu như vậy là đủ ăn rồi ạ."

Vốn dĩ vừa rồi mua lạc, cái cân nghiêng rất cao, vừa nhìn đã biết là ông lão cho thêm, Thẩm Thanh Thanh sao có thể lấy miễn phí của ông ấy nữa, vội vàng đưa tay ra ngăn cản.

"Lạc tự trồng không đáng bao nhiêu đâu."

Ông lão nhét cả một nắm vào, vừa định sắp xếp lại thì Thẩm Thanh Thanh đã vội vàng siết chặt túi rồi rời đi.

"Ông ơi, cháu đi đây, ông cũng về nhà sớm đi nhé, bai bai!"

Cô đi được một đoạn mới chào tạm biệt ông lão, sau đó mở túi ra nói: "Các cậu ăn thử xem, lạc này ngon lắm!"

"Bảo sao cậu lại mua cả túi lớn như vậy."

Dư Duyệt và Ngô Hoan nói xong liền đưa tay ra, cầm mấy hạt lạc bóc vỏ.

Thẩm Thanh Thanh mua nhiều như vậy không chỉ vì ngon mà còn vì trời sắp tối, muốn mua nhiều một chút cho ông lão có thể về nhà sớm. Đáng tiếc ký túc xá không có tủ lạnh, không thể bảo quản, nếu không cô đã mua hết toàn bộ.

"Lạc này ngon thật đấy, vừa thơm vừa ngon." Ngô Hoan nghĩ đến quán ăn vừa rồi cô chọn cũng rất ngon, không khỏi cảm thán nói: "Thanh Thanh, cậu biết cách ăn uống thật đó!"

"Đúng là rất ngon, vị lạc nức mũi, ngon hơn tất cả lạc luộc tớ từng ăn." Lúc đầu Dư Duyệt cảm thấy bụng quá no không ăn nổi nữa, bây giờ lại không nhịn được thò tay ra lấy lạc ăn tiếp.

"Đây là lạc ông ấy tự trồng, mà còn là vừa đào vừa luộc xong."

Bọn họ vừa ăn lạc vừa đi ven đường, tiện tay bắt một chiếc taxi chuẩn bị trở về trường học.

Vừa chạy ra khỏi trung tâm thương mại không bao lâu đã bị kẹt xe, còn liên tục bị xe khác vượt mặt, đến mức lúc dừng lại trước đèn giao thông, tài xế không nhịn được chửi hai câu.

Ngô Hoan cũng cảm thấy chiếc xe vừa vượt mặt kia có chút đáng ghét, dù sao không phải tài xế nào cũng chạy xe ổn định, vừa rồi nếu không may có thể sẽ bị đυ.ng phải.

"Đèn đỏ lâu quá, bác tài có muốn ăn lạc không? Lạc vừa đào vừa luộc xong, hương vị ngon lắm."

Ngồi trên ghế phụ, Thẩm Thanh Thanh thấy tâm tình tài xế không tốt, nghĩ cách giải tỏa căng thẳng chỉ có đồ ăn ngon nên mở túi ra chia sẻ.

Tài xế vô thức quay đầu liếc nhìn, cơn tức giận vừa rồi đã bị giọng nói dịu dàng của cô và mùi thơm của lạc luộc xua tan.

"Không cần đâu, vừa lái xe vừa ăn không tiện."

Anh ta không muốn ăn đồ ăn của khách nên lắc đầu từ chối, sau đó thuận miệng hỏi: "Mùi thơm nhỉ, cô tự luộc sao?"

"Vừa mua ở ngoài trung tâm thương mại, là lạc ông lão bán đồ ăn vặt tự trồng."

Tài xế gật đầu, biểu thị lát nữa có rảnh cũng sẽ đi mua một ít.

Trò chuyện vài câu, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, không khí trong xe trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi xuống xe ở cổng trường, Dư Duyệt cười nói: "Không ngờ Thanh Thanh lại giỏi giao tiếp xã hội như thế, trò chuyện với ai cũng được."

Nói thật, vừa rồi khi tài xế phát cáu vì bị vượt mặt, cô ấy có chút sợ hãi, không ngờ Thẩm Thanh Thanh chỉ nói vài câu đã khiến anh ta bình tĩnh lại.

"Đúng vậy." Ngô Hoan gật đầu đồng ý, cảm thấy bình thường không hòa hợp với cô lắm, không ngờ cô còn có năng lực này.

So với nguyên thân, quả thật Thẩm Thanh Thanh hoà đồng hơn, nghe thấy hai người nói bỗng giật mình trong lòng, ngay lúc đang định tìm lý do gạt đi thì lại nghe Dư Duyệt nói: "Nhưng mà phải nói cậu rất giỏi giao tiếp, ngay cả dì quản lý dưới lầu cũng quen biết."