Chương 7

"Đĩa gà lớn cũng rất ngon, nhất là món canh này, trộn với cơm ăn thơm quá!" Ngô Hoan vừa nói vừa dùng thìa múc một ít nước canh chan lên cơm, đảo mấy cái là bắt đầu ăn ngồm ngoàm.

Món cơm vốn trắng như tuyết được nhuộm màu sốt của nước canh, có vị mặn mặn thơm ngon pha chút cay, không cần kèm đồ ăn khác cũng có thể ăn hơn nửa bát.

Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy ăn ngon như vậy, cũng bắt đầu ăn cơm với canh, cảm thấy mùi vị khá ổn, nhưng ăn nhiều một chút sẽ hơi ngấy nên gắp nộm dưa leo trộn dầu mè bên cạnh đổi khẩu vị.

Hừm, nộm dưa leo này nguyên liệu rất tươi, nhưng hơi nhiều giấm, ít dầu mè…

Thay vì vô thức tìm kiếm những thiếu sót trong bữa cơm này như cô, Ngô Hoan và Dư Duyệt lại cúi đầu ăn liên tục, đâu có thời gian rảnh rỗi nói chuyện.

Bữa cơm kết thúc, ba người khá thoả mãn, đặc biệt là Ngô Hoan và Dư Duyệt, ra không quán ăn không nhịn được hô to.

"Hay là chúng ta xuống lầu mua sắm quần áo gì đi, coi như tiêu cơm?" Ngô Hoan đề nghị.

Hai người Thẩm Thanh Thanh cũng không phản đối, thế là cứ đi dạo như vậy.

Lúc ba người ăn cơm, mua sắm quần áo xong ra khỏi trung tâm thương mại thì trời bên ngoài đã tối, đèn đường và đèn neon chiếu sáng khắp nơi.

Trước khi rời đi, Ngô Hoan và Dư Duyệt đột nhiên muốn đi vệ sinh nên bảo Thẩm Thanh Thanh đợi bọn họ một lúc.

"Vậy tớ sẽ đợi các cậu ở quảng trường."

Lúc này họ đã đến cửa lớn trung tâm thương mại, Thẩm Thanh Thanh chỉ vào chỗ ngồi bên ngoài nói.

"Được."

Ngô Hoan và Dư Duyệt nắm tay nhau đi vệ sinh xong, lập tức ra ngoài tìm cô.

Năm nay trời trở lạnh sớm, cộng thêm sáng sớm vừa mưa, mới cuối tháng 9, gió chiều đã có chút se lạnh.

"Sao không thấy Thanh Thanh đâu? Có cần gọi cậu ấy không?"

Dư Duyệt nhìn quanh quảng trường hai lần, cầm điện thoại di động nói.

"Tớ thấy cậu ấy rồi, ở bên kia." Ngô Hoan nói xong trực tiếp kéo cô ấy đi bên cạnh.

Ở một góc quảng trường, có một ông lão đang đẩy xe xích lô bán đồ ăn vặt, Thẩm Thanh Thanh đang đứng trước mặt ông ấy, vừa ăn vừa mua lạc luộc vừa, trò chuyện với ông ấy.

"Ông ơi, lạc của ông ngon thật đấy, vỏ mỏng, hạt to, luộc chín càng ngon hơn nữa."

Ông lão nghe vậy vui vẻ nói: "Đây là lạc trồng trên đất nhà ông, mới đào hôm qua."

"Hoá ra là ông tự trồng, khó trách ngon như vậy." Thẩm Thanh Thanh vốn đang ngồi cách đó không xa chờ người, lại bị mùi thơm này hấp dẫn.

Lúc ngửi mùi cô đã cảm thấy hương vị của món lạc luộc này chắc chắn rất ngon, ăn vào lại thấy còn ngon hơn thế.

"Năm nay mùa màng tốt nên chất lượng lạc cũng tốt…"

Con cái của ông lão đều bận rộn, ngày thường không có thời gian ở cạnh ông ấy, nhờ bọn họ trở về lấy chút lạc mới thu hoạch thì đều bày tỏ không rảnh rỗi. Hiếm khi gặp được một thanh niên chịu nói chuyện với mình, ông ấy nói chuyện rất cuốn, vừa nói vừa nhắc lại niên đại trước, cảm thán cuộc sống hiện tại vẫn tốt hơn nhiều.

Lúc Ngô Hoan, Dư Duyệt đi tới, ông lão đã nói với Thẩm Thanh Thanh đến những năm sáu mươi, bảy mươi.

"Nghe nói lúc đó mua đồ còn phải có phiếu, hơn nữa cũng không được tùy tiện buôn bán." Thẩm Thanh Thanh nghe ông lão kể qua chuyện thời đó nên tiếp lời.

Ông lão gật đầu nói: "Đúng vậy, mua cái gì cũng phải có phiếu, mua lương thực cẩn phiếu lương thực, mua vải cần phiếu vải…"

Ngô Hoan và Dư Duyệt không ngờ Thẩm Thanh Thanh cũng có thể trò chuyện với một ông lão, đứng nghe một lúc mới cười gọi cô.

"Ông ơi, bạn của cháu tới rồi, lần sau cháu lại nói chuyện với ông tiếp."