Chương 38

Thẩm Thanh Thanh khách khí nói mấy câu, xác định không lãng phí thời gian của anh mới đồng ý.

Khi bọn họ từ phòng bếp ra bãi đậu xe, một con mèo trắng chạy ra đứng cản trước mặt, meo meo vài tiếng rồi ngã xuống.

"Đây là giả vờ bị người đυ.ng sao?"

Thẩm Thanh Thanh ngồi xổm trước mặt con mèo rất đáng yêu, trong giọng nói tràn đầy ý cười.

Ngay lúc cô đang hơi tiếc nuối vì không mang theo đồ ăn cho nó, dư quang đã thấy Tần Cẩn Mặc lấy từ trong túi quần ra một cây xúc xích cho mèo.

Nói thật, sau khi ra khỏi bếp, trông anh không giống một đầu bếp chút nào, nói gì đến người sẽ lấy xúc xích mèo ra khỏi túi, Thẩm Thanh Thanh nhất thời có chút kinh ngạc.

Thấy cô hơi ngẩng đầu lên nhìn mình, hai con ngươi trong veo hơi mở to, rất giống con mèo trắng nhỏ bên cạnh, Tần Cẩn Mặc khẽ cong khóe môi.

Không phải lúc nào anh cũng mang xúc xích cho mèo bên mình, mà là cố ý mang theo trước khi ra cửa. Lúc này, anh không đưa xúc xích cho mèo con mà đưa về phía người vẫn đang nhìn mình.

Thẩm Thanh Thanh vô thức cầm lấy, không kịp suy nghĩ nhiều trong tiếng meo meo thiếu kiên nhẫn của con mèo, trực tiếp mở ra đút cho nó ăn.

Sau khi thu được "tiền mua đường", mèo trắng hài lòng chạy đi, không còn quấy rầy bọn họ nữa.

Tần Cẩn Mặc lái xe chở cô về, Thẩm Thanh Thanh nói chuyện với anh về con mèo trắng nhỏ, biết nó đã được triệt sản, cũng thường xuyên có người cho ăn mới yên lòng.

Về đến nhà cô đi tắm rửa trước, sau khi tắm rửa xong mới chợt nhớ tới cuộc điện thoại của Dư Duyệt.

Dư Duyệt nói hôm nay cô ấy liên lạc với Lâm Ngữ Tĩnh, nghe thấy giọng nói của một người đàn ông bên cạnh cô ấy, cảm giác giọng nói đó có chút giống Hàn Thừa Trạch, nghi ngờ không biết có phải cô ấy lại bị dỗ quay lại hay không.

Lúc cô ấy gọi điện cho Thẩm Thanh Thanh, trong giọng điệu tràn đầy sự tức giận bực mình, cũng nói mình kiểm tra một câu nhưng Lâm Ngữ Tĩnh không trả lời, cũng không thể hỏi thêm, cho nên muốn Thẩm Thanh Thanh tâm sự với cô ấy, dù sao quan hệ của hai người cũng tốt hơn.

Thẩm Thanh Thanh nghĩ đến trong tiểu thuyết hai người quấn quýt triền miên, đến cuối cùng vẫn ở bên nhau, cảm thấy suy đoán của Dư Duyệt thật sự có khả năng.

Trong lúc nhất thời, cô thực sự không muốn xen vào chuyện này nữa, dù sao cũng đã khuyên rồi, nếu Lâm Ngữ Tĩnh nhất quyết không quay đầu lại thì cô cũng không thể làm gì được.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn tay nhanh hơn não bấm số của Lâm Ngữ Tĩnh, muốn xác nhận xem cô ấy có thực sự làm lành với Hàn Thừa Trạch hay không.

"Alo, Tĩnh Tĩnh, cậu nghỉ lễ bận rộn những gì vậy? Ở nhà có chuyện gì à? Sao không thấy cậu chủ động liên lạc với tớ."

"Tớ…"

So với Dư Duyệt, Lâm Ngữ Tĩnh thân với Thẩm Thanh Thanh hơn, sau khi do dự hai giây vẫn chọn nói ra sự thật: "Tớ không về nhà."

Ngày đó Thẩm Thanh Thanh đích thân đưa cô ấy lên xe, nghe vậy kinh ngạc nói: "Sao cậu lại không về nhà?"

Đã mở lời rồi, Lâm Ngữ Tĩnh cũng không còn gì để giấu giếm.

Thì ra hôm đó cô ấy vừa lên xe liền nhận được điện thoại của bà cụ Hàn, thế là nửa đường xuống xe quay lại.

Nhắc mới nhớ, bà cụ Hàn đối với Lâm Ngữ Tĩnh khá tốt, lúc trước cũng là bà ta mở miệng, Lâm Ngữ Tĩnh mới có thể trở thành bạn gái Hàn Thừa Trạch.

Chính vì vậy dù Lâm Ngữ Tĩnh đã chia tay với Hàn Thừa Trạch, nhưng vẫn rất kính trọng bà ta, thậm chí còn cảm thấy có chút áy náy khi mình đã phụ lòng tốt của bà ta.

Biết được cô ấy bị bà cụ Hàn gọi đến chăm sóc Hàn Thừa Trạch đang nằm viện, Thẩm Thanh Thanh không nhịn được nhíu mày.