Chương 39

Trong cốt truyện tiểu thuyết, đúng là bà cụ Hàn đối xử với Lâm Ngữ Tĩnh rất tốt, nhưng về cơ bản, người mà bà ta thực sự quan tâm là cháu trai nhà mình. Bà cụ Hàn có thể thấy, so với những người phụ nữ khác chỉ theo đuổi cháu trai bà ta vì gia thế và tiền bạc, thì Lâm Ngữ Tĩnh rõ ràng là người dè dặt hơn, là thật lòng thích con người anh ta, nên bà ta mới có thể bỏ qua những khác biệt trong gia đình mà tác hợp bọn họ.

Suy cho cùng, nếu bà cụ Hàn thực sự tốt với Lâm Ngữ Tĩnh thì khi biết cô ấy đã phải chịu quá nhiều bất bình từ cháu trai mình, bà ta sẽ không kéo cô ấy lại mỗi lần dao động.

"Cậu không nói với bà ta, mình đã chia tay cháu trai bà ta rồi sao?"

"Tớ vẫn chưa kịp nói…"

Lâm Ngữ Tĩnh vốn muốn nói ra, nhưng khi thấy bà cụ Hàn rất lo lắng vì Hàn Thừa Trạch nhập viện, cô ấy không muốn làm tổn thương bà ta nữa nên chưa nói ngay, mà sau đó lại càng không có cơ hội để nói.

Thẩm Thanh Thanh không biết phải nói gì với cô ấy, nhất là khi biết cô ấy còn đang chăm sóc Hàn Thừa Trạch ở trong bệnh viện thật.

"Vậy bây giờ cậu đã quay lại với anh ta rồi?"

Nghe thấy giọng điệu của cô có chút không vui, Lâm Ngữ Tĩnh vội vàng lắc đầu nói: "Tớ không có."

"Nếu chưa quay lại thì cậu cũng đâu phải bạn gái anh ta, tại sao lại phải chăm sóc anh ta."

"Tớ…"

"Hay là cậu định quay lại với anh ta?" Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy sự do dự của cô ấy, hỏi thẳng.

Vừa bị bà cụ Hàn tìm tới, nghe thấy bac cụ nói chuyện nghiêm túc thay Hàn Thừa Trạch, Lâm Ngữ Tĩnh thật sự có hơi dao động. Nhưng sau khi đến bệnh viện, đối mặt với tính tình thất thường và làm khó dễ mình của Hàn Thừa Trạch, cô ấy lại có chút khó chịu, cảm thấy ngay cả việc chia tay cũng không thể khiến anh ta nghĩ lại một chút.

Mấy ngày gần đây Lâm Ngữ Tĩnh không online trong nhóm ký túc xá, nhưng vẫn theo dõi tin nhắn trong nhóm. Cô ấy nhìn thấy bạn bè cùng phòng hoặc là vui vẻ bên cạnh gia đình, hoặc là ăn uống dạo chơi khắp nơi, nghĩ đến việc nghỉ lễ mình còn không về nhà, trong lòng không thể cảm nhận được gì.

Nếu Hàn Thừa Trạch đối xử tốt với cô ấy hơn, có lẽ cô ấy sẽ không hối hận, nhưng hiện tại, cô ấy cảm thấy có chút không xứng đáng.

"Không."

Sau khi nghe được câu trả lời phủ định của cô ấy, Thẩm Thanh Thanh cảm thấy cô gái này vẫn còn cứu được.

"Nếu không định quay lại thì cậu đến bệnh viện làm gì? Ba mẹ cậu nuôi cậu lớn như vậy mà cậu còn chưa chăm sóc bọn họ, tại sao bây giờ lại đi chăm sóc một người đàn ông xa lạ…"

"Cậu nói đúng."

Lâm Ngữ Tĩnh nghĩ tới giọng điệu thất vọng của ba mẹ khi nhận được điện thoại nói cô ấy sẽ không về nhà vào ngày Quốc khánh, cũng cảm thấy mình không nên làm vậy.

Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy nghe lọt tai, thế là thuận miệng khuyên thêm vài câu, cũng nói nếu cô ấy không định về nhà thì vài ngày tới có thể đến chơi với mình.

"Được."

Thật ra mấy ngày này cuộc sống của Lâm Ngữ Tĩnh rất rắc rối, một mặt cô ấy cảm thấy áy náy vì đã hứa với ba mẹ về mà không về, mặt khác lại sợ bạn cùng phòng sẽ mắng mình ngu ngốc khi biết mình đang chăm sóc Hàn Thừa Trạch trong bệnh viện.

Hiện tại nói chuyện với Thẩm Thanh Thanh xong, cô ấy đã thông suốt hơn, cả người nhất thời thoải mái trở lại.

"Thanh Thanh, có cậu ở đây thật tốt."

Lâm Ngữ Tĩnh cảm thấy thoải mái, còn tâm trạng Thẩm Thanh Thanh sau khi kết thúc cuộc gọi thì tạm được.

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô bật máy tính lên, đăng bức tranh bữa trưa hôm nay lên tài khoản thế giới hội họa của mình.

Tài khoản thế giới hội hoạ của cô có tên là "Thủy Thanh", vì nét vẽ sạch sẽ, phong cách ấm áp nên dù chỉ là người mới, cô cũng đã thu hút được rất nhiều fan hâm mộ.