Lục Vân đi mua những nguyên liệu cần dùng cho ngày hôm nay ở cái tiệm bên cạnh quán mì, lúc mở cửa hàng nàng còn đem tờ giấy quảng cáo hôm qua dán trước cửa rồi mới bắt đầu bận rộn.
【Nhiệm vụ: Thành công làm 100 phần mì nước trong, nhiệm vụ khen thưởng 100 điểm kinh nghiệm, tiến độ hoàn thành 40%.】
Lượng khách buổi sáng trên đường này còn nhiều hơn buổi trưa, sáng sớm mọi người vội vội vàng vàng thức dậy làm việc, không có thời gian làm điểm tâm sáng nên sẽ ăn trực tiếp ở các quầy hàng ven đường, mấu chốt ở đây đó chính là giá cả phải chăng.
Quầy hàng của Lục Vân lục tục đến bốn vị thực khách.
"Lão bản, một chén mì nước trong."
"Lão bản, ta cũng muốn một chén mì nước trong, buổi sáng ăn thanh đạm chút rất thoải mái."
"Ta cũng muốn một chén mì nước trong, cho ta nhiều rau xanh nha"
Lục Vân lúc trước không nóng nảy vì nàng vẫn rất tin tưởng vào bản thân mình, rượu ngon không sợ thâm khách. Nhưng hiện giờ ngược lại có chút vội vàng, bởi vì nàng muốn xem mấy vật phẩm vừa hiện lên trong cửa hàng hệ thống là cái gì.
Lý Hưng ngày hôm qua trở về thư viện, tâm tâm niệm niệm nhớ đến món mì nước trong Lục Vân làm, đúng lúc nhà ăn thư viện cũng làm mì nước trong giá rẻ. Buổi tối đó hắn liền đi ăn một chén, kết quả không chỉ không đỡ thèm, còn càng thèm muốn món mì nước trong quán Lục Ký .
Nghĩ đến chén mì vừa rẻ vừa nhiều ấy, sáng nay hắn còn đặc biệt dậy sớm hơn bình thường một tí để chạy tới tiệm mì Lục Vân kêu một bát.
Lý Hưng: "Lão bản, ta muốn một chén, không, ta muốn hai chén mì nước trong!"
Lục Vân nghe thanh âm kích động của Lý Hưng, ngược lại đang tự hỏi đây là vị nào. Thì ra là vị mở hàng ngày hôm qua đã giúp nàng làm ăn phát đạt.
Lục Vân: "Được, cho ngươi thêm một quả trứng gà."
Sáng sớm,quán mì nóng hôi hổi tràn ngập mùi vị khói lửa nhân gian. Lục Vân đứng trước quầy hàng, theo tốc độ không ngừng tăng nhanh của nàng, một phần sợi mì mảnh dài vừa mới cán xong đã bị ném vào nồi nước lèo.
Lý Hưng: "Hôm qua ta ăn một bát mì nước trong ở đây, trở về liền hối hận, mì quán ngươi vừa rẻ vừa nhiều, thế mà ta lại không ăn nhiều thêm một bát."
Đa số mọi người có tâm lý đám đông , quầy hàng chỉ có lát đát vài vị khách thì cảm thấy quầy hàng này bán chắc cũng bình thường, còn quầy hàng chật ních khách nhân thì lại muốn chen chân vào ăn thử một phần. Nếu có một quán khác không hề có thực khách thì họ sẽ cảm thấy chắc chắn quầy hàng đó ăn không ngon mới không có người mua.
Chỗ Lục Vân có sáu cái bàn,mới mà đã đầy ba cái, còn dư lại ba bàn. Kế tiếp có thực khách lục tục đến, đều muốn ăn nhanh để đi làm. Hơn nữa mì nước trong Lục Vân làm thực sự quá ngon, tốc độ của mấy vị đại gia ăn mì cũng rất nhanh, thậm chí còn có người ăn đến bát thứ hai.
"Đây quả thực là bát mì nước trong ngon nhất ta từng được ăn, chờ ta hết việc, ta dắt nương tử đến ăn một chén."
"Ta trước kia vì sao không phát hiện ở đây còn có một nhà làm mì ăn ngon như vậy chứ."
Thời gian bữa sáng không ngừng trôi qua, quán mì Lục Vân cũng dần vắng khách tới khi không còn vị khách nào nữa.
Một buổi sáng, Lục Vân bán tổng cộng 50 bát mì nước trong, so với trưa ngày hôm qua thì nhiều hơn 10 bát. Có rất nhiều thực khách giống Lý Hưng, ăn xong một chén lại ăn thêm một chén. Bọn họ đều muốn ăn no căng rồi mới đi về , Lục Vân còn thiện ý nhắc nhở bọn họ, nếu đồ ăn ăn ngon như vậy thì lần sau lại đến ăn là được , đừng để mình ăn no đến vỡ bụng.
Còn thiếu mười bát mì nước trong nữa nhiệm vụ thứ nhất mới có thể hoàn thành .
Lục Vân ngồi trước bàn ăn mì mình tự nấu, rạng sáng nàng mang từ trong nhà bánh bao cao lương cũng không lãng phí, nhúng vào bát mì ăn cùng nước dùng. Nàng không muốn nhất đó là lãng phí lương thực, cho dù rất không muốn ăn cái bánh bao này thì nàng cũng ráng ăn hết.
Lục Vân nhìn quán mì của mình một hồi, lúc này mới bắt đầu rửa đống chén bát hồi nãy, ngồi trên cái đòn nhỏ, Lục Vân vô cùng hoài niệm máy rửa chén ở hiện đại, liền tính không có máy rửa chén thì có cái bao tay cũng được.
Bận bận rộn rộn rửa chén xong lại lau bàn, cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa, Lục Vân nghĩ nhiệm vụ còn thiếu mười bát mì nước trong kia, xem đến tâm tình không tệ, dù sao mười bát mì nước trong vẫn rất dễ hoàn thành .
Trong lúc chờ đợi thực khách, Lục Vân còn kê thêm một cục đá phía dưới chân bàn, lo lắng cạnh bàn không đứng vững, lúc thực khách đang ăn thì bàn nghiêng lại đem nước nóng đổ lên người, lên mặt.
Lý Hưng kích động mang theo ba người lại đây: "Nơi này, chính là chỗ này, vừa rẻ vừa nhiều vừa ngon."
Ba người này là bạn cùng phòng cùng trường với Lý Hưng, sau khi hắn tan học liền cực lực đề cử tiệm mì này, đoàn người lúc này mới cùng Lý Hưng ra khỏi thư viện, cũng chưa ăn cơm.
Bạn cùng phòng đầu tiên của Lý Hưng tên là Chu Sài, hắn không giống Lý Hưng và những những người khác. Hắn là người địa phương ở trấn này, trong nhà mở mấy gian hàng ở trấn, ở đây trong tối ngoài sáng không biết chèn ép Lý Hưng bao nhiêu lần.
Chu Sài ngồi xuống: "Nếu mọi người đều ra ngoài , không bằng ta mời các ngươi ăn cơm ở tửu lâu Hưng Thịnh?"
Mấy người khác cũng có chút rục rịch, đồ ăn tửu lâu Hưng Thịnh rất quý, không phải là loại bọn họ có thể tùy ý ăn được, Chu Sài muốn mời khách, bọn họ rất muốn đi, nhưng như vậy lại cho Lý Hưng leo cây, có chút không hay lắm.
Lý Hưng bình thường đối nhân xử thế không tệ, mấy người khác thoáng có chút do dự, ngược lại không muốn đẩy Lý Hưng vào tình cảnh xấu hổ.
"Đa tạ Chu huynh, chỉ là chúng ta đều tới cùng nhau, mà giờ lại cùng ngươi đi tửu lâu Hưng Thịnh thì có chút không thích hợp, huống chi, nơi này mặc dù chỉ là một quán mì bé nhỏ nhưng được cái có hoàn cảnh sạch sẽ, Lý huynh còn nói những thứ kia hương vị tốt; ta cảm thấy ta không thể nếm thử được, cũng rất là tiếc nuối."
"Chúng ta ăn ở trong này đi."
Chu Sài mở quạt: "Một chén mì nước trong mà thôi, còn có thể có cái gì ăn ngon, chỉ có canh suông. Buổi sáng ăn còn chưa tính, giữa trưa mà cũng muốn ăn." Hắn đứng dậy: "Các ngươi ở trong này ăn mì nước trong, ta đi những gian hàng khác mua một ít thức ăn, rồi đến tìm các ngươi sau."
Chung quanh đại đa số đều là quầy hàng, quầy hàng đối diện có cửa hàng, nhưng thiếu tiệm cơm, dù sao vị trí này cũng không đặc biệt thích hợp để mở tiệm cơm.
Lý Hưng có chút xin lỗi nhìn Lục Vân: "Cô nương, thật sự rất xin lỗi."
Lục Vân: "Ngươi mang theo bằng hữu lại đây ăn mì ở quán ta, có cái gì mà xin lỗi , vẫn cho thêm canh như mọi khi đúng không?"
Lý Hưng lần này hơi ngượng ngùng lấy ra một cái bánh cao lương thật dày: "Đúng vậy, làm phiền cô nương ."
Quán mì của nàng xác thật không thể chỉ làm mỗi món mì, mì nước trong mang đến lợi nhuận rất thấp, nếu chỉ trông vào việc bán mì thì không biết khi nào mới có thể mở tửu lâu được, Lục Vân thu hồi ánh mắt nhìn bánh cao lương thật dày của Lý Hưng, bắt đầu bận rộn làm mì.
Lục Vân: "Mì nước trong tới rồi đây."
Lục Vân theo thứ tự đem mì nước trong bưng đến bàn của đám Lý Hưng, lại bắt đầu chào hỏi mặt khác thực khách, nghĩ không lâu nữa liền có thể hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất , Lục Vân động tác nhanh chóng hơn rất nhiều.
Chu Sài mang theo nước thịt và chân gà từ những gian hàng khác, cùng một chén mì xào trở về tụ họp cùng bọn Lý Hưng, hắn đem mấy món mình mới mua đặt ở giữa bàn: "Hương vị món này ta cảm thấy không tồi."
Đáp lại Chu Sài là một chuỗi thanh âm hút sột soạt.
Lục Vân bưng một chén mì nước trong đi ra: "Mì nước trong của khách nhân."
Chu Sài nhìn sang, trên mặt bát mì thanh đạm được trang trí thêm chút hành thái, hương vị được tăng một chút như có như không. Hắn nhìn Lục Vân đem bát mì đặt ở mép bàn bên kia, muốn ăn thì phải cầm sang. Hắn cũng không nói nhiều, nhìn đám bằng hữu lập tức cầm lấy chiếc đũa bắt đầu sột soạt ăn, một bên vừa ăn còn một bên khen Lục Vân.
"Ăn ngon, ăn ngon, lão bản làm đích thực ăn rất ngon."
"Lão bản, không biết tiệm các ngươi còn có bán món nào khác không?"
Lục Vân: "Tạm thời chỉ có mì nước trong, nhưng mấy ngày nay sau có khi sẽ có những món khác."
Cụ thể làm cái gì, Lục Vân còn chưa nghĩ kỹ đâu.
Chu Sài nhìn mì xào mình vừa mua, bị xào nấu đến dầu mỡ bóng loáng, so sánh cùng bát mì nước trong thì đắc biệt dầu mỡ, hắn vẫn dằng lòng tự ái ăn mấy miếng mì xào.
Chu Sài: "Ta nói với các ngươi, loại quầy hàng như này có thể có cái gì ăn ngon sao ."
Nếu giờ có người rảnh đáp lại hắn thì sẽ nói quán mì này bán mì nước trong thật sự ăn rất ngon, tiếp theo Chu Sài hắn liền có thể miễn cưỡng kêu một phần mì.
Lý Hưng: "Lão bản, ta còn muốn một bát mì nước trong!"
Đáp lại Chu Sài vẫn là thanh âm sột soạt.
Chu Sài: "Tính tính , nếu các ngươi đều cảm thấy món mì nước trong này ăn ngon như vậy thì ta cũng muốn một phần đi, lão bản, cho ta một bát mì!"
【Chúc mừng ký chủ thành công hoàn thành nhiệm vụ làm ra một trăm phần mì nước trong, đạt được nhiệm vụ khen thưởng: 100 điểm kinh nghiệm.】
【Hệ thống nhắc nhở ấm áp: Điểm kinh nghiệm có thể dùng để đổi vật phẩm tại cửa hàng hệ thống.】
【Chúc mừng ký chủ thành công mở khóa hệ thống cửa hàng. 】
【Hệ thống có lời nhắc nhở ấm áp: Cửa hàng hệ thống có thể thăng cấp, sau khi thăng cấp là có thể đổi mới vật phẩm trong cửa hàng.】
【Hệ thống ấm áp nhắc nhở: Cần làm nhiệm vụ để thăng cấp cửa hàng hệ thống.】
【Chúc mừng ký chủ chính thức bắt đầu hành trình mới cùng hệ thống mỹ thực.】
Hệ thống liên tục nhảy ra rất nhiều thông báo, Lục Vân ngược lại cũng không phải đặc biệt muốn làm mì nước trong. Ngay lúc nàng đang muốn đi nhào bột thì phát hiện bột mì đã dùng hết rồi.
Lục Vân: "Xin lỗi khách nhân, bột mì đã dùng hết mất rồi, hôm nay chỉ có nhiêu đây thôi, nếu khách nhân muốn ăn thì ngày mai lại đến."
Chu Sài cho rằng Lục Vân lừa hắn, cố ý không làm mì nước trong cho hắn, cầm cây quạt của mình đứng bên cạnh Lục Vân. Nhìn thấy bên trong túi Lục Vân chỉ còn lại một xíu bột mì, thậm chí nửa bát mì cũng làm không đủ.
Chu Sài đem cây quạt khép lại: "Ngày mai thì ngày mai, ngày mai ta cũng muốn nhìn xem món mì nước trong của quán ngươi ăn ngon như thế nào."
Lục Vân hôm nay tổng cộng bán được 63 bát mì nước trong, so ngày hôm qua còn nhiều hơn, nếu không phải giữa chừng không đủ bột mì, đại khái còn có thể bán nhiều thêm một ít.
Lần này Lục Vân đã biết phí tổn nguyên liệu nấu ăn, liền muốn tính một chút. Thời điểm tính sổ Lục Vân mới phát hiện mình thậm chí ngay cả bàn tính cũng không có. Đối diện quán mì Lục Vân có tiệm bán bàn tính, nàng dứt khoát dùng mười văn tiền mua một cái ở tiệm đối diện.
Trước khi xuyên không, Lục Vân đã từng đi học tính bàn tính, nếu không Lục Vân đại khái còn phải nghĩ biện pháp để mình học cách sử dụng bàn tính.
Ngày hôm qua cộng thêm ngày hôm nay, Lục Vân lời 162 văn tiền. Nhưng vì Lục gia không có phân gia, nàng lại mở tiệm mì trên trấn không thể làm ruộng phụ giúp gia đình, cho nên nàng mỗi tháng phải nộp cho Lục gia 200 văn tiền, trừ cái đó ra có đôi khi còn phải mua một ít đồ vật mang về.
Lục Vân dọn dẹp xong liền đóng cửa tiệm, dùng hơn một canh giờ để về tới thôn Liễu Thụ.
Trong phòng, Lục Vân nhịn xuống kích động mở giao diện cửa hàng hệ thống.
Kem đánh răng, bàn chải, dầu gội, sữa tắm, chăn bông, quần áo mới... . .
Bên trong hệ thống đại đa số đều là đồ vật mà Lục Vân cần, 100 điểm kinh nghiệm đủ cho Lục Vân mua đồ sinh hoạt cá nhân một lượt.
【Hệ thống khuyến mãi cho đơn hàng đầu tiên:không cần 1999, không cần 999, chỉ cần 99, liền có thể mua giá gốc 2999 điểm kinh nghiệm gói kỹ năng làm Tiểu Long Bao!】
【Hệ thống ấm áp nhắc nhở: Đề nghị ký chủ mua đơn ưu đãi phi thường này!】
【Ưu đãi cho đơn hàng đầu tiên, hệ thống còn tặng kèm 1 ống kem đánh răng, và không gian lưu giữ kem đánh răng trong hệ thống!】
Lục Vân còn có chút do dự, nhưng loại ưu đãi còn tặng kèm kem đánh răng, hệ thống còn có thể giúp lưu giữ kem đánh răng trong tủ đồ hệ thống. Quả thật là quá hời, huống chi mua một tuýp kem đánh răng cũng cần 30 điểm kinh nghiệm nha!
Lục Vân: "Mua mua mua, mua cái gói kỹ năng Tiểu long bao đó."..