Chương 1.2

Quán mì của Lục Vân tổng cộng chỉ có sáu cái bàn, bàn cũng không lớn, lúc này đã ngồi đầy người, làm mì nước trong cũng rất đơn giản, Lục Vân thậm chí có thể đồng thời làm mấy bát một lúc.

Hiện tại lượng người cũng không nhiều, đã quá giờ ăn cơm trưa, tổng cộng nàng đã bán được 40 bát mì nước trong, thu 40 văn tiền, sau này kiếm được thêm bao nhiêu Lục Vân không thể đo đếm tới.

Lần này là do vị thư sinh nghèo kia cho nên quán mì mới có thể lập tức bán ra 40 chén mì, cũng không biết ngày mai có thể bán ra bao nhiêu chén, dù bản thân Lục Vân là người xuyên sách đi chăng nữa thì nàng vẫn rất ngạc nhiên đối với những lời hệ thống nói về việc điểm kinh nghiệm có thể mua sắm vật phẩm trên cửa hàng hệ thống. Đáng tiếc nhiệm vụ đầu tiên còn chưa hoàn thành, cho nên cửa hàng hệ thống vẫn chưa chính thức mở cửa.

Lục Vân dọn dẹp quầy hàng xong, rồi trở về thôn Liễu Thụ.

Tiến lên vài bước, Lục Vân quay đầu nhìn thoáng qua quán mì của chính mình, tiệm mì Lục Ký.

Lục Vân đi hơn một canh giờ mới về tới thôn Liễu Thụ, hên là nàng đã đọc qua cốt truyện, thời điểm xuyên tới đây cũng nhận được ký ức của nguyên chủ, bằng không nàng thật sự không biết trở về thế nào.

Đại tẩu của Lục Vân thấy Lục Vân thì sắc mặt cũng không tốt lắm nhưng đó cũng chỉ trong nháy mắt. Nàng ta làm nông cả một buổi sáng, nếu để nàng ta chọn thì nàng ta cũng muốn lên trấn bán mì,không muốn ở nhà làm nông.

Lục đại tẩu: "Hôm nay bán được bao nhiêu chén?"

Lục Vân dừng một chút: "Không khác thường ngày lắm."

Lục đại tẩu: "Có phải quán chỉ bán mỗi mì nên mới không có khách không, nếu không để ta đi giúp? Ta biết làm bánh bao, ăn rất ngon, chúng ta có thể bán trước quán của ngươi, ngươi bán mì, ta bán bánh bao, như vậy khách hàng của ngươi cũng nhiều hơn chút."

Lục Vân: "Không cần, quầy hàng hơi nhỏ nên không thể chứa thêm một người bán bánh bao nữa đâu."

Về tới phòng, Lục Vân nhìn gian phòng đơn sơ, một giường một tủ treo quần áo còn có một bộ bàn ghế,phòng này đối với Lục Vân thật sự rất đơn sơ, nhưng so với những người khác thì đây là căn phòng tốt nhất rồi.

Lục Vân rót chén trà, lá trà là nàng tốn mấy văn tiền mua trên trấn, hương vị không phải rất ngon nhưng cũng không khó uống.

Ở hiện đại, xuất thân Lục Vân không tồi, sau này làm Blogger mỹ thực lại càng không thiếu tiền, thực sự chưa từng ở qua căn phòng nào giống vậy. Hiện tại Lục Vân đang suy nghĩ làm sao mở rộng quán mì thành đại tửu lâu.

Ở cổ đại khẳng định không thể làm Blogger được rồi, nơi này điện thoại còn chẳng có, liên lạc với nhau đều cần viết thư, làm sao làm Blogger? Huống chi, Lục Vân còn trói định cùng một cái hệ thống mỹ thực, nàng mở tửu lâu ở đây cũng không có gì không thích hợp.

Buổi tối, người Lục gia ăn tối cùng nhau.

Lục phụ tổng cộng sinh bốn đứa con, Lục gia Lão đại bây giờ đã thành thân và làm đồng áng trong thôn, Lão nhị mới đính hôn chưa thành thân nhưng học làm thợ mộc từ Lục phụ, Lão tam thì đọc sách trên thư viện trấn, Lão tứ chính là Lục Vân, tạm thời không đính hôn vì bản thân nàng làm ăn buôn bán lời ít tiền, mở một quán mì nhỏ trên trấn, mỗi sớm mỗi trưa đều ở lại quán mì, giữa trưa làm xong việc liền đóng quán trở về.

Nhưng kỳ thật quán mì trừ buổi sáng hơi ế ra thì buổi tối kiếm được rất nhiều tiền, Lục Vân thuê cái quầy hàng kia cũng bởi buổi tối rất nhiều công nhân(?) sau khi kết thúc công việc đều đến đó lấp đầy chiếc bụng rỗng.

Đồ ăn Lục gia là cháo thô và bánh bao, toàn bộ bàn chỉ có một quả trứng, một đĩa rau xào, còn lại đều là một ít dưa muối ăn cho hao cơm, bận rộn một chặp thì lão tam cũng đi học về.

Cơm là do Đại tẩu nấu, không nói đến ăn ngon hay không nhưng có chút mặn.

Lục Vân cũng không muốn ăn lắm, nàng còn đang khϊếp sợ ngoại hình của mình và nguyên chủ giống nhau như đúc, Lục phụ và Lục mẫu vậy mà cũng giống nàng vô cùng, hơn nữa nguyên chủ cũng tên là Lục Vân, nàng cảm giác điểm khác biệt duy nhất đó là thân phận nữ phụ trong tiểu thuyết điền văn của nguyên chủ .

Lục Vân tùy tiện ăn mấy miếng dưa muối nhưng không uống cháo loãng, người Lục gia ngược lại hỏi tới sinh ý quán mì Lục Ký, nàng qua loa trả lời vài câu rồi về phòng.

Tốc độ ăn trứng của Đại Tẩu cũng chậm lại, đẩy Lục Đại ca một chút, Lục Đại ca không nói chuyện.

Lục mẫu: "Các ngươi đang làm gì đó, có chuyện thì nói!"

Lục Đại ca: "Không có gì."

Buổi tối khi trở về phòng, Lục Vân ngủ không được, nàng đã quen ngủ trên chiếc giường êm ái ở hiện đại, quen trước khi đi ngủ thì chơi điện thoại, hiện tại không có đúng là có chút không quen.

Từ trên giường ngồi dậy, mở cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm ngoài kia được bao trùm bởi vô vàn vì sao lấp lánh, rất yên tĩnh, gió nhẹ gợn lên từng cơn, phiêu linh qua từng chiếc lá,ngọn cây trong viện.

Lục lão tam đứng ngay bên ngoài cửa sổ: "Ngày mai ca muốn đến thư viện, buổi sáng cùng đi thị trấn đi."

Lục Vân gật đầu nhẹ: "Được." Nàng còn nói: "Ngày mai Tam ca rời giường nhớ kêu muội."

Lục Vân nghĩ mai còn phải lên trấn bèn đóng cửa sổ lại, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai trời vừa rạng, Lục Vân nhờ Lục lão tam kêu dậy mới biết mình có chút không thích ứng, đồ rửa mặt cũng không hợp. Buổi sáng dậy sớm quá nên nàng có chút mệt, điểm tâm sáng cũng chỉ là lấy một cái bánh bao không được làm từ cao lương, nhưng nàng ăn không vô, chỉ ráng cắn vài miếng nhỏ.

Từ thị trấn đến thôn Liễu Thụ mất một canh giờ, từ thôn Liễu Thụ đến thị trấn cũng mất một canh giờ.

Lục lão tam cầm theo đồ dùng cần dùng ở thư viện, còn có quần áo để luân phiên thay giặt, Lục Vân cái gì cũng không cầm, đồ của nàng đều mua trên trấn.

Thời điểm hai người xuất phát trời vẫn nhem nhẻm tối, lúc đến thị trấn thì sắc trời mới tờ mờ sáng.

Thư viện lão Tam theo học cũng không xa quán mì của Lục Vân lắm, nàng hỏi: "Ca có muốn vào quán mì của muội ăn chén mì, rồi đi học sau."

Lục lão tam: "Không ăn, lúc ta mới vừa lên trấn, ngày nào cũng ăn mì nước trong muội làm, thật sự ăn không vô nữa, vả lại buổi sáng ta cũng ăn điểm tâm rồi."

Lục Vân muốn nói mình làm mì nước trong ăn rất ngon, nhưng cũng không muốn miễn cưỡng:, "Được rồi"..