Chương 3: Củ cải chua cay ngon tuyệt!

【Chúc mừng ký chủ mua thành công gói ưu đãi phối phương đặc biệt -Tiểu long bao. Tặng kèm kem đánh răng! 】

Giao diện hệ thống của Lục Vân có thêm một ô cửa hàng hệ thống, và một ô để balo, trong balo có thể nhìn thấy hình ảnh kem đánh răng, dưới hình ảnh là dòng chữ thuyết minh, theo ý niệm của Lục Vân, nàng có thể tùy ý lấy kem đánh răng từ balo ra rồi cất vào.

Cầm kem đánh răng phiên bản thời hiện đại trong tay, Lục Vân cuối cùng cũng có chút cảm giác kiên định.

Lục Vân ở hiện đại làm Blogger mỹ thực, nhưng nàng không có sư phụ, tất cả đều dựa vào chính mình mày mò sờ soạng tạo ra mỹ thực, nàng đối với nghề nghiệp này cảm thấy phi thường hứng thú, bằng không cũng không lựa chọn cái nghề này.

Phối phương Tiểu long bao này làm nội tâm Lục Vân rục rịch.

Lục mẫu trở về nhìn thấy chỉ có Lục Vân một mình ở nhà, đứng ở bên ngoài cửa sổ hỏi: "Con có thấy Đại tẩu của con đâu không?"

Lục Vân lắc đầu: "Lúc trở về, con không gặp Đại tẩu ở nhà, chắc là đã ra đồng làm việc rồi ạ."

Nếu không phải thời điểm Lục Vân xuyên thành nữ phụ còn có một quán mì, thì hiện tại có khi còn đang suy nghĩ biện pháp làm như thế nào để có thể nghỉ làm ruộng lên trấn bán đồ ăn đây. Cho nên tuy nói nàng xuyên thành nữ phụ, nhưng Lục Vân là một người dễ thỏa mãn, tình huống hiện tại đối với nàng đã là rất tốt rồi, không cần phải sa sút tinh thần.

Lục mẫu luôn luôn thương yêu khuê nữ mình, bà cũng chỉ có mỗi Lục Vân là nữ nhi, bằng không cũng đã không đồng ý cho Lục Vân lên trấn mở quán.

Lục mẫu: "Con đi nghỉ ngơi đi, ta đi nấu cơm."

Lục Vân căng thẳng: "Để con làm cho."

Đến phòng bếp, Lục Vân mới biết được mình không có khả năng nếm thử tiểu long bao ở Lục gia. Phòng bếp Lục gia không có đủ nguyên liệu để làm nó, thịt không có, về phần rau thì ngược lại có một chút, nhưng bữa tối của Lục gia đều ăn bánh bao cao lương cùng cháo loãng, không ăn đồ làm từ bột mì.

Cơm tối Lục gia đơn giản vô cùng, ngao một nồi cháo loãng, một nồi khác thì hâm lại bánh bao cao lương dư lại của buổi trưa. Nếu không phải hiện tại đang vào mùa, Lục gia cũng không ăn một ngày ba bữa cơm, chỉ ăn hai bữa mà thôi.

Lục mẫu làm việc lưu loát, cháo loãng rất nhanh liền ngao xong.

Ngao cháo loãng thêm vào hơi nhiều nước, cơ bản ngao như vậy thì chỉ có thể gọi là nước cơm. Nghĩ đến cơm tối ngày hôm qua là cháo loãng, Lục Vân cũng không mở miệng, chỉ đứng trước tấm thớt chế biến củ cải giòn.

Lục mẫu bắt đầu vội vàng hâm lại bánh bao thô: "Gần đây sinh ý trên trấn như thế nào?"

Lục Vân dừng một chút, đối với Lục mẫu cũng không có giấu diếm: "Sinh ý so với trước tốt hơn nhiều, có thể là do quen tay hay việc, con gần đây làm mì nước trong so với lúc trước ăn ngon hơn một chút."

Lục mẫu dáng vẻ như có điều suy nghĩ: "Tốt, sinh ý tốt là được."

Buổi tối Lục gia một đám người trừ Lục lão tam đang theo học ở học đường chưa trở lại thì những người khác đều trở về, bọn họ vây quanh một cái bàn.

Trên bàn là cháo loãng và bánh bao thô, một đĩa rau xào, còn một đĩa củ cải giòn, cùng một dĩa dưa muối như thường lệ.

Củ cải bị thái thành miếng mỏng, màu sắc trắng sáng, mặt trên điểm xuyết mấy hạt gạo kê cùng tiêu đỏ, còn chưa bắt đầu ăn mà đã bị cỗ hương vị chua cay ập vào mặt.

Lục phụ bận cả ngày , nhìn đĩa củ cải làm ông thèm ăn vô cùng: "Đây là ai làm?"

Lục mẫu: "Ai làm nữa, là nữ nhi của ông làm đấy , ta làm cũng không tinh xảo được như này . . . . ." Bà nhìn về phía Lục Vân, Lục Vân vội vàng nói: "Đây là củ cải chua cay."

Lục phụ gắp một đũa củ cải, hương vị chua cay nháy mắt nổ tung nơi đầu lưỡi, vị chua và vị cay này hỗ trợ lẫn nhau, như thể tự nhiên đã tạo ra hương vị này. Củ cải cắt thành từng lát mỏng vẫn duy trì được cảm giác giòn tan như cũ, quả nhiên là ăn vào vừa giòn vừa sướиɠ!

Dĩa củ cải giòn này ăn kèm cùng cháo loãng như cặp đôi hoàn hảo, không có gì có thể thích hợp hơn nó cả.

Lục phụ: "Ăn ngon thực sự, cả đời này của ta chưa từng được ăn món củ cải nào ngon như vậy, con đem món này đến quán mì bán, sinh ý khẳng định náo nhiệt vô cùng!"

Lục phụ luôn luôn nội liễm không giỏi nói chuyện lại nói ra những lời như này, khẳng định đồ ăn thực sự ngon.

Lục Vân gật đầu: "Vâng, dù sao làm cái này cũng không tốn bao nhiêu sức"

Một đĩa củ cải giòn đơn giản cũng đủ để tăng sắc thái cho bàn cơm Lục gia, ngay cả ăn cơm lúc nào cũng ríu rít Đại tẩu cũng đều an tĩnh lại. Đĩa củ cải trên bàn đã sạch sẽ từ đời nào nhưng những món khác lại chẳng ai thèm động đũa.

Cơm nước xong, Lục Vân trở lại phòng.

Lục Vân là người rửa mặt sau cùng ở Lục gia, nàng muốn dùng kem đánh răng nên lo sợ người khác phát hiện, vì nàng đã quen dùng kem đánh răng rồi. Trở về từ trong viện, Lục Vân cảm giác người mình nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Lục gia tổng cộng có bốn gian phòng lớn và một cái nhà kho nhỏ. Bốn phòng lớn Lục gia cho sáu miệng ăn cư ngụ rất thích hợp, Lục phụ cùng Lục mẫu một phòng, Lục đại ca cùng Lục đại tẩu một phòng, bốn gian phòng ở một phòng cũng không thừa.

Nơi Lục Vân ở là gian phòng ở phía tây, ngay bên cạnh nhà kho. Phòng phía đông là phòng của Đại ca cùng nương tử và gian phòng của Tam ca.

Trời tối như mực, Lục Vân không thấy rõ phương hướng đã không cẩn thận đi tới gian phòng phía đông.

Đại tẩu đè thấp thanh âm nói: "Ngày mai, chàng nhất định phải nói cho phụ mẫu việc ta muốn lên trấn bán quán với Lục Vân. Hôm nay ta về nhà mẹ đẻ , nương nói Lục Vân cũng đã đến tuổi nghị thân , chờ muội ấy thành thân, quán mì kia còn có thể là của nàng nữa hay sao? Lão nhị cũng đã đính hôn, chỉ còn chờ định ngày hôn sự, tức phụ của hắn tiến vào Lục gia khẳng định là trước lúc Lục Vân được gả đi. Đến lúc đó quán mì cũng không biết về tay ai, cái đó còn chưa biết nhưng nếu để ta đến hỗ trợ quán mì thì không còn như vậy nữa"

"Ta đang nói chuyện với chàng đấy, chàng có nghe không."

"Còn có, phương pháp làm củ cải giòn kia của muội muội chàng, chàng cũng phải nghĩ biện pháp để muội ấy dạy ta. Ta gả cho chàng chớ không phải theo chàng chịu khổ ."

Nói đến củ cải giòn của Lục Vân, Đại tẩu thật là có chút thèm ăn, chua cay ngon miệng, củ cải giòn tan nhưng lại mỏng dính, cũng không biết Lục Vân làm thế nào mà có thể thái củ cải thái thành miếng mỏng như vậy mà còn giữ được độ giòn .

Lục Đại ca đè giọng nói: "Quán mì kia là tiểu muội của ta tự mình bỏ tiền mở. Lúc đó phụ thân và mẫu thân cũng không chịu để nàng lên trấn mở tiệm bán mì. Vì dù có Lão tam học trên huyện thành có thể giúp đỡ khi nàng gặp chuyện, thì nàng vẫn một cô nương, ai có thể yên tâm được chứ. Phụ mẫu để muội ấy lên trấn mở cái tiệm kia cũng là vì nghĩ gả nàng lên trấn, quán mì chính là của hồi môn của muội ấy."

Lục phụ cùng Lục mẫu lúc ấy đúng là suy nghĩ như vậy, chẳng qua nó cũng chỉ là suy nghĩ. Lục Vân muốn dựa vào bản lĩnh của mình mở tiệm trên trấn, Lão tam phải có bản lĩnh thi đậu tú tài, thì mới đủ cái danh để tìm một mối hôn sự tốt cho Lục Vân.

Thị trấn và nông thôn, nhất định là gả lên trấn tốt hơn.

Lục Vân không tiếp tục nghe, nhẹ nhàng đi về phía tây phòng.

Ngày hôm qua Lục Vân đã hiểu chủ ý của Đại tẩu, chỉ là không nghĩ đến, nàng ta vậy mà so với chính mình còn muốn tính toán nhiều hơn, vốn chỉ cho rằng nàng ta muốn chiếm chút tiện nghi, kết quả nàng ta muốn cả quán mì.

【Hệ thống: Chế tác 300 phần tiểu long bao, nhiệm vụ khen thưởng 300 điểm kinh nghiệm.】

【Hệ thống: Làm Biểu ca của Chu Sài ăn hết một phần tiểu long bao, nhiệm vụ khen thưởng một ngàn điểm kinh nghiệm.】

Làm một phần tiểu long bao tương đương với một điểm kinh nghiệm, nhưng để cho Chu Sài ăn hết một phần tiểu long bao lại là một ngàn điểm kinh nghiệm, Lục Vân có chút kinh ngạc nhìn nhiệm vụ hệ thống ban bố.

Số tiền Lục Vân có thể dùng bây giờ là 390 văn tiền, trong này còn cộng 200 văn tiền đưa cho Lục gia vào rồi , nàng mỗi tháng phải đưa về nhà 200 văn. Lục Vân làm việc luôn luôn ổn thỏa, cho nên 200 văn tiền này Lục Vân không muốn động tới, cho dù muốn động thì tạm thời nàng cũng chưa thể làm ra tiểu long bao.

Để làm ra tiểu long bao cần có nồi đặc chế, cái này phải ra hàng rèn đặt làm riêng, Lục Vân tạm thời mua không nổi, trừ cái đó ra, tiểu long bao cần dùng thịt để làm nhân bánh, giá thịt thật sự quá đắt.

Ngày thứ hai trời vừa rạng, Lục Vân đã rời giường rửa mặt chuẩn bị xuất phát lên thị trấn. Tuy có chút đói, nhưng Lục Vân vẫn là chỉ lấy một cái bánh bao thô mang đi.

Lục đại tẩu: "Nhìn muội bận rộn như vậy , đến thời gian ăn sáng cũng không có, còn phải mang theo. Nếu thật sự bận bịu như vậy thì chút nữa tẩu theo muội lên trấn, giúp muội mua thức ăn."

Lục Vân thần sắc xa cách: "Quán mì từ khi khai trương đến nay đều do chính muội làm hết, cũng chưa thấy ai đến giúp đỡ."

Lục đại tẩu cười khan: "Cái này, thời điểm muội mở quán mì không phải đúng ngay đầu mùa vụ hay sao, tẩu và Đại ca muội thật sự rất mệt , mỗi ngày trở về đặt lưng lên giường liền ngủ luôn, lúc đó thật sự không rảnh để đi lên trấn hỗ trợ."

Lục Vân: "Hiện tại cũng không phải còn đang trong mùa sao?"

Nhìn theo hướng Lục Vân rời đi, Lục đại tẩu tức giận xoay người về phòng ăn cơm , thấy Lục đại ca còn trừng mắt liếc Lục đại ca một cái. Hắn đang ngồi trong phòng đợi ăn cơm, còn không quên nói Lục đại tẩu đừng có làm mất mặt.

Đến thị trấn, Lục Vân trực tiếp đến tiệm lương thực cạnh quán mì mua nguyên liệu. Nàng mua nửa bao bột mì, trứng gà đất, rau xanh, và bốn củ cải trắng, gạo kê đỏ, ớt cùng gia vị.

Lục Vân muốn khai trương món mới nên cầm tiền đến chỗ vị thư sinh viết chữ hôm trước nhờ viết: "Làm phiền tiên sinh viết cho ta mấy chữ, ghi : Món mới… củ cải giòn siêu ngon, ba văn tiền một phần.

Về tới quán mì, Lục Vân đem tờ giấy vừa viết dán bên ngoài tiệm, lúc này mới bắt đầu bận rộn chuẩn bị mở hàng.

Củ cải trắng bị ném vào trong chậu nước nổi lên từng bọt sóng lăn tăn, Lục Vân lấy ghế nhỏ ngồi trước bồn nước, bắt đầu rửa sạch củ cả trắng từ trong ra ngoài. Nàng cẩn thận tẩy rửa, xong rồi lại chuyển qua rửa các nguyên liệu khác. Tất cả đều đã sạch sẽ, Lục Vân lại chuyển qua nhào bột.

Khách nhân đầu tiên bước vào quán chính là Chu Sài.

Chu Sài cầm quạt xếp, sáng sớm mặt trời còn chưa ló dạng mà hắn đã cầm quạt đứng ở đó phe phẩy: "Lão bản, hiện tại có mì nước trong không."

Chu Sài là người trong trấn, chỗ hắn ở cũng không xa học đường nên Chu Sài không ở trọ trong đó, mỗi lần sau khi tan học đều về nhà ở , dù sao ở tại học đường cũng không thể nào thoải mái bằng nhà mình, một mình một người ở còn tốt hơn chen chúc với mấy người trong đó.

Chu Sài nhìn thấy bên ngoài treo bảng món mới siêu ngon ba văn tiền một phần, bèn cười nhạo một tiếng: "Đây là chữ ai viết vậy, còn chẳng bằng một nửa chữ của ta." Nói xong lại nhìn qua thấy nàng đang cầm dao thái từng lát củ cải, từng lát từng lát rơi xuống thớt. Hắn nói: "Ta muốn một phần củ cải siêu ngon kia."

Chu Sài nhớ đến mặt mũi của mình, nói tiếp: "Nếu không phải bọn Lý Hưng đều nói đồ ăn quán ngươi ăn ngon. Buổi sáng ta liền đi đến tửu lâu Hưng Thịnh ăn, củ cải ngâm ở đó mới gọi là ngon tuyệt."..