Chương 9: Thu hoạch trong núi

Thời cổ đại, dân chúng không thể tùy ý thảo luận về hoàng gia và những gia đình bình thường cũng sẽ không nói những điều này. Xem ra nàng muốn biết, ít nhất phải mấy năm sau. Tuy nhiên, nơi này có thể trồng gạo và ngô, lấy gạo ngô làm chủ, hẳn là ở phía nam, Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên, Trùng Khánh hiện đại, lương thực chính là gạo và ngô. Thời xưa gọi là Cẩm Quan, Ích Châu, Phù Dung thành. Những thứ này nàng lớn lên sẽ biết.

Hiện tại nhìn Triệu thị ăn rất ngon, Tô Tiểu Lộc cũng cảm thấy đói bụng. Tinh thần của Triệu thị tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, tuy rằng vẫn rất gầy, nhưng khí sắc đã được cải thiện. Tô Tam Lang vào bưng bát, nhìn thấy cũng rất vui vẻ, cười nói: "Lát nữa thuốc nóng, Tam muội sẽ bưng cho nàng uống, ta mang Sùng ca nhi và Hoa ca nhi vào dưới chân núi, nhân tiện bổ củi để dùng, mấy ngày nữa ta lên thị trấn hỏi một chút, xem những nhà giàu kia có muốn mua củi hay không, đến lúc đó ta đi đốn củi bán".

Tô Tam Lang nói rất cẩn thận, vì ông hy vọng Triệu thị không cần lo lắng vấn đề kế sinh nhai, ông còn tự do, ông còn trẻ và có sức lực, ông sẽ nghĩ biện pháp để cho người trong nhà đều ăn no. Triệu thị sao có thể không hiểu được, bà cười gật đầu: "Cha đứa nhỏ, vậy chàng mang cơm nắm theo, chú ý an toàn”.

Tô Tiểu Lộc nhìn Tô Tam Lang, mỉm cười với ông: "A Như……” Dùng cái này cùng Tô Tam Lang chào hỏi. Trên khuôn mặt Tô Tam Lang mang theo nụ cười, rất ôn nhu nhìn Tô Tiểu Lộc nói: "Tứ muội thật ngoan, ngoan ngoãn, cha làm xong trở về thăm con”.

Không có thời gian để trì hoãn, Tô Tam Lang giải thích với Tô Tam muội. Sau đó, mang theo Tô Sùng và Tô Hoa vào núi. Bởi vì tựa lưng sau núi, tuy rằng hẻo lánh, nhưng cũng thuận tiện. Vào thời điểm này, người dân trong thôn đang bận rộn với vụ thu hoạch vụ thu, thu lương thực nhà mình còn không kịp, nào có rảnh vào núi.

Cũng do Tô Tam Lang bị cha nương đuổi ra ngoài, không làm việc đồng án nên có thời gian vào núi. Tô Tam Lang đi rồi, Tô Tam muội nhu thuận hâm nóng thuốc cho Triệu thị uống. Lại giúp Triệu thị thay tã cho Tô Tiểu Lộc. Tô Tiểu Lộc chỉ khóc khi đi ị, và khi đi tiểu, nàng chỉ khóc sau khi đi tiểu ba lần. Đi tiểu ba lần là trạng thái mà nàng có thể chịu đựng được, em bé không đi tiểu nhiều, tã ướt quá sẽ khó chịu, còn nếu quấn kín có thể bị mẩn ngứa, đít thối.

Ba lần cũng gần bằng nhau, thay thế kịp thời sẽ giúp Triệu thị yên tâm nghỉ ngơi, nàng cũng không cần lo lắng mông thối. Ăn cơm no Tô Tiểu Lộc đi ngủ. Ăn nhiều hơn và ngủ nhiều hơn là mục tiêu tồn tại của nàng bây giờ.

Tô Tam muội cũng không rảnh rỗi, ở trong sân đào giun đút cho hai con gà trong nhà ăn, buổi trưa lại cho Triệu thị ăn cơm. Có nước linh tuyền tẩm bổ, hôm nay Triệu thị có thể tự mình xuống giường. Triệu thị muốn đi dọn dẹp nhà cửa nhưng Tô Tiểu Lộc lại khóc khi bà ra ngoài, Triệu thị thân thể yếu lúc này làm sao có thể làm việc mệt nhọc, bà là người đầu tiên trong danh sách chết yểu. Tô Tiểu Lộc khóc đến đau lòng, Triệu thị đành phải trở lại bên giường an ủi nàng, lặp đi lặp lại mấy lần, nhìn thấy Tô Tiểu Lộ trên mặt còn có giọt nước mắt, Triệu thị trong lòng mềm nhũn, lau nước mắt thở dài nói: "Tứ muội, có phải con sợ nương không ở bên cạnh hay không? Đừng sợ, nương ở đây."

Tô Tiểu Lộc bĩu môi: "Oa ô ô......"

Thân thể cũng không tốt, cho dù làm việc gì, nhất định không được thiếu một tháng này. Nàng dùng sợi tóc nghĩ cũng biết, bà nội cay nghiệt của nàng cay nghiệt như vậy, mấy lần trước cũng sẽ không để Triệu thị ở cữ. Cho nên tình trạng thân thể Triệu thị rất kém, cho dù hai ngày nay được nước linh tuyền tẩm bổ cũng chỉ là nhất thời dưỡng chút năng lượng, dưỡng cơ thể mới là chuyện lâu dài. Nàng cũng không cần bắt mạch cho Triệu thị, đều biết cơ thể Triệu thị rất kém. Cho nên Triệu thị chỉ cần dám đi làm việc, nàng liền khóc.

Triệu thị thở dài, dỗ Tô Tiểu Lộc ngủ thϊếp đi, thì gọi Tô Tam muội vào dặn dò nàng: "Tam muội, con đến ngủ cùng Tứ muội , nương đi dọn dẹp trong nhà một chút." Việc nặng không làm được, ít nhất đem cái giếng cũ kia thu dọn một chút, như vậy sau một ngày mệt nhọc trở về Tô Tam Lang sẽ có nước sạch để uống, cũng không cần đi đường dài để gánh nước. Tô tam muội nghe lời thay Triệu thị nằm xuống. Triệu thị đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Tô Tiểu Lộc bĩu môi: "A oa - - ô......"

Tô Tam Muội luống cuống tay chân dỗ dành: "Tứ muội đừng khóc, tỷ tỷ ở đây, Tứ muội ngoan a......"

Tô Tiểu Lộc: “không nghe. không nghe”. Dù sao nàng khóc là đúng rồi tiếng khóc to đến đau lòng khiến trái tim Triệu thị suýt chút nữa co quắp, bà đành phải từ bỏ ý định ra ngoài dọn dẹp, vội vàng trở lại trên giường.

“Ô ô ô a... " Làm em bé thật không dễ dàng. Triệu thị nhìn Tô Tiểu Lộc ngừng khóc, thở dài như vậy vài lần bà dần dần cũng hiểu được, tiểu khuê nữ này biết nhận người. Triệu thị ở cùng Tô Tiểu Lộc, Tô Tam Muội lại đi ra ngoài bắt sâu. Đến buổi chiều, Tô Tam Lang mang theo Tô Sùng Tô Hoa trở về, ôm vài cân hạt dẻ. Tô Sùng và Tô Hoa lập tức gọi Tô Tam Muội: “Tam muội, tam muội, mau tới, ca ca cho ngươi ăn cái này."

Tô Sùng rất quý trọng lấy ra hai hạt dẻ có lông đưa cho Tô Tam Muội, lại lo lắng Tô Tam Muội cắn không ra, trực tiếp cắn ra cho nàng, dính nước miếng đưa qua. Tô Tam Muội cũng không ghét bỏ, nhận lấy lau lau rồi bắt đầu bóc thịt trong quả ăn. Ba người ngồi xổm trong sân nhà, vui vẻ ăn. Tô Tam Lang vào phòng, cười nói với Triệu thị: "Nương đứa nhỏ, nàng nói xem vận khí của ta có tốt hay không, ta cùng Sùng nhi Hoa ca nhi vào núi, thì phát hiện cây dẻ dại này, những năm trước chắc chắn không thể thu hoạc được, hiện tại đều thu hoạch được”. Nhà chúng ta dựa vào cây này có thể lo liệu mọi thứ.

"Ta hôm nay không mang theo gùi, hái sơ lược bốn năm cân trở về, ta đoán chừng, trên cây còn có thể hái hơn mười cân." Tô Tam Lang thật cao hứng vận khí của ông không tệ, vào dưới chân núi vài bước đã gặp phải cây dẻ hoang dã này, vừa vặn lại là thời điểm trưởng thành, năm ngoái chờ vụ thu hoạch xong trước khi tuyết rơi, dân làng cũng sẽ vào núi đốn củi hay gì đó. Hạt dẻ rừng dại này ai gặp cũng phải hái, năm nay mọi người đang thu hoạch vụ thu, ông gặp trước, cho nên thuộc về nhà ông.

Triệu thị cũng vui vẻ, nhưng bà vẫn dịu dàng dặn dò: "Cha đứa nhỏ, vậy chàng nhất định phải cẩn thận, cây cao thì quên đi, phải chú ý an toàn."

Tô Tam Lang cười gật đầu: "Ta biết, ngày mai ta đi hái toàn bộ đem trở về, giữ lại một ít ăn, một ít bán đi." Khi gia đình tách ra, cha nương không cho họ một xu, họ phải tự chuẩn bị xiêm y mùa đông cho mùa đông này. Hạt dẻ rừng hoang dã coi như là vật hiếm lạ, ngược lại chọn hạt xấu giữ lại để ăn, hạt tốt đem bán.

Triệu thị gật đầu: "Được." Tin tức tốt này làm cho người một nhà đều rất vui vẻ, tâm tình Triệu thị rất tốt, bà luôn cảm thấy, ông trời đang chiếu cố nhà bà. Tô Tam Lang nhìn về phía Tô Tiểu Lộc mở to hai mắt, hỏi: "Tứ muội hôm nay ngoan không?"

Tô Tiểu Lộ lập tức bĩu môi, nhìn thấy Tô Tam Lang thì cảm thấy ủy khuất: "Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô" ủy khuất hừ vài tiếng, lại liếc mắt nhìn Triệu thị, sau đó lại nhìn Tô Tam Lang nàng đang lặng lẽ cáo trạng.