Chương 8: Ăn bữa cơm no đầu tiên

Tô Hoa gãi đầu nghi hoặc đặt câu hỏi: "Cha, tang môn tinh là cái gì?"

Trên mặt Tô Tam Lang tràn ngập đau xót, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt, ông không trả lời vấn đề của nhi tử, bởi vì ngực ông chua xót đau đớn, ông nói không ra lời. Ông lại càng không dám nhìn nhi tử, sợ bọn họ nhìn thấy ông khóc sẽ sợ hãi bất an, bởi vì ông là trời của bọn họ, là núi lớn chống đỡ bọn họ bảo vệ bọn họ. Tô Tam Lang bước nhanh hơn, Tô Sùng và Tô Hoa nhanh chóng quên chờ đáp án, chạy đuổi theo. Tô tam muội ôm Tô Tiểu Lộc, cũng đi rất nhanh.

Tô Tiểu Lộc ngủ không được nàng thật sự sợ tam tỷ ngã sấp xuống ném nàng bay ra ngoài, cũng may tam tỷ tuy rằng nhỏ gầy, nhưng bước chân nhỏ tuyệt đối ổn định. Trên đường đi có không ít người cùng thôn đều đi ra xem, nhưng ai cũng không nói chuyện. Tô Tam Lang cũng không có thời gian cùng người đáp lời, nhà cũ Tô gia trước kia ở cuối thôn, cách nhà cuối cùng của thôn rất xa. Trên sườn núi phía sau thôn có mấy sào đất thưa tiếp nối với rừng núi sau nhà mọc đầy cỏ, về sau chính là nguồn lương thực cho cả nhà bọn họ. Những bức tường bằng đất nung nhiều chỗ đã bị vỡ, trên tường vẫn còn rêu mốc, phía dưới cánh cửa gỗ đã mục nát, một đứa trẻ từ ba đến năm tuổi cũng có thể chui thẳng vào. Điều tốt duy nhất là ánh sáng rất sáng.

Xung quanh nhà cỏ dại cũng cao đến tận chân, chiếc giếng cổ cũng um tùm cây cỏ, nước có mùi hôi thối. Ngôi nhà cũ bỏ hoang mấy chục năm, lại một lần nữa nghênh đón chủ nhân mới. Triệu thị trong mắt có u buồn, Tô Tam Lang đối với bà lộ ra ý cười nói: "Hài nhi nương, nàng nghỉ ngơi thật tốt, hôm nay còn nàng chưa có ăn cái gì, ngày mai chúng ta thu dọn nhà cửa, ta đi nhóm lửa vo gạo nấu cơm, người nhà chúng ta hôm nay sẽ có một bữa ăn no nê."

Triệu thị trong lòng lo lắng nói: "Cha đứa nhỏ, ta không đói, chúng ta không có nhiều thức ăn, sắp đến mùa đông, nên để dành một ít”.

Lương thực chia không nhiều lắm, Triệu thị không muốn ăn nhiều Tô Tam Lang lại vuốt tóc Triệu thị nói: "Hài nhi nương, nàng yên tâm đi, trong núi có rất nhiều đồ, một nhà chúng ta nhất định có thể càng ngày càng tốt, bữa cơm đầu tiên này, nhất định phải ăn no, mở đầu thật tốt, về sau bữa ăn nào cũng ăn no."

Triệu thị không thể phản bác, mắt đỏ hoe nặng nề gật đầu: "Được."

Bất kể mùa đông này có qua được hay không, gia đình họ vẫn ở bên nhau, cùng sống cùng chết. Triệu thị còn rất yếu ớt không thể xuống giường, nhưng bà lo lắng cho người một nhà. Bà nghe được Tô Tam Lang kêu Tô Tam muội cùng nhóm lửa nấu cơm, nghe được Tô Tam Lang kêu Sùng ca nhi và Hoa ca nhi đi nhổ cỏ dại trong sân, ai thắng có thể ăn thịt nhiều hơn vào buổi tối. Hai huynh đệ đều vất vả, ra sức làm việc, Triệu thị còn nghe thấy tiếng gà gáy bên ngoài nhà. Rất nhanh, mùi pháo hoa bắt đầu bốc lên. Triệu thị rũ mắt ôn nhu nhìn Tô Tiểu Lộc đang ngủ say, nhỏ giọng nỉ non nói: "Tứ muội, chúng ta nhất định có thể càng ngày càng tốt đúng không?"

Mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn trong ngôi nhà kia ở sau phòng điều tối tăm, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ánh sáng mờ ảo. Thật đẹp a. Sau khi trời tối, Tô Tam Lang nấu xong canh thịt khô, nấu cơm trắng thơm ngào ngạt, múc một chén lớn cho Triệu thị ăn. Đỡ Triệu thị ngồi dậy ăn cơm, Tô Tam Lang có chút thẹn thùng nói: "Hai con gà một đực một cái, gà mái cũng không đẻ trứng, bằng không nàng có thể ăn trứng gà, sang năm chúng ta cũng ôm một ổ gà con, đến lúc đó ta gϊếŧ hai con gà cho nàng ăn." Triệu thị vừa sinh, là lúc phải bổ sung dinh dưỡng, nhưng ông cái gì cũng không cho nàng.

Triệu thị cười nói: "Ta không thích ăn gà, nên để dành tiền mua vải cho hai ngươi may quần áo, chàng múc cho ta nhiều như vậy, chàng ăn chưa, Sùng ca nhi tam muội bọn họ còn đủ ăn không?"

Dù cuộc sống rất cay đắng, nhưng Tô Tam Lang đối xử tốt với bà, trái tim bà luôn ngọt ngào. Hai phu thê nhìn nhau cười, nói xong Triệu thị ăn không vô: "Chàng đi lấy một chén đến, ta ăn ít, làm sao ăn được nhiều như vậy, ta chia ra một nửa."

Hốc mắt Tô Tam Lang đỏ, hơi nghẹn ngào, nói: "Ăn đi, ta nấu bốn chén gạo, nấu nhiều đều ăn không hết, tiểu khuê nữ đến bây giờ cũng chưa uống sữa, nhất định cũng đói muốn chết, một mình nàng ăn cho hai người ăn."

Tô Tiểu Lộc thật sự quá nhu thuận, nếu không phải Ngô đại phu nói nàng không thành vấn đề. Tô Tam Lang cho rằng hài tử không khỏe mạnh. Đứa nhỏ này, thật giống như biết trong nhà là tình huống gì, nhiều lần tỉnh lại, cũng không khóc nháo, chỉ là thay tã vài lần mà thôi, đút một chút nước, nàng có thể tiếp tục ngủ. Tô Tam Lang nói như vậy, Triệu thị không từ chối, bắt đầu ăn cơm. Nhưng bà cũng đẩy Tô Tam Lang ra ngoài ăn cơm, Tô Tam Lang cười gật đầu đi ra ngoài, trước khi đi ông còn nói: "Hài nhi nương, nàng chỉ cần ăn, ăn không đủ gọi ta, trong nồi còn nhiều lắm."

Triệu thị ngậm nước mắt gật đầu, bà cẩn thận ăn cơm, không dám rớt một hạt gạo, bữa cơm này mỗi người trong nhà đều ăn no. Sau khi Triệu thị cơm nước xong không bao lâu, thì bắt đầu cho Tô Tiểu Lộc ăn.

Tô Tiểu Lộc cũng rất phối hợp, đói bụng hơn nửa ngày, nàng cũng ăn no. Ăn cơm xong, tinh thần Triệu thị cũng tốt lên, trước khi ngủ, Tô Tam Lang còn nấu thuốc cho bà uống, Triệu thị đương nhiên biết thuốc này không dễ có được, một giọt không thừa uống hết toàn bộ.

Hai phòng hai giường, cả nhà mệt mỏi tiến vào mộng đẹp. Đêm khuya, Tô Tiểu Lộc đặt bàn tay nhỏ bé lên môi Triệu thị, tiếp tục cho bà uống nước Linh Tuyền, Triệu thị mơ mơ màng màng tỉnh lại, hoảng sợ nhảy dựng lên, vội vàng đẩy Tô Tiểu Lộc ra, bà nói thầm: "Buổi tối rõ ràng ăn no, nương làm sao lại ăn bàn tay nhỏ bé của con."

Nói xong, Triệu thị đứng lên, thay tã cho Tô Tiểu Lộc, sau đó bọc bàn tay nhỏ bé của nàng lại, dùng dây thừng vải nhẹ nhàng trói nàng lại.

Tô Tiểu Lộc:...... “Tính sai rồi”.

Triệu thị nhìn Tô Tiểu Lộc nhu thuận, nhịn không được hôn lên má nàng nói: "Tứ muội thật ngoan." Bao kỹ nữ nhi, Triệu thị lại cho Tô Tiểu Lộc ăn một chút, mới yên tâm tiếp tục ngủ. Không biết chuyện gì xảy ra, nàng cảm thấy thân thể rất dễ chịu, không hề nặng nề chút nào. Tô Tiểu Lộc ăn no, ợ một cái, cũng tiến vào mộng đẹp. Nàng còn là một đứa bé, ngủ chiếm đa số.

Trời sáng, Tô Tam Lang dậy sớm, nhóm lửa nấu cơm. Còn có một mùa đông phải qua, cơm hôm nay sẽ không ngon bằng hôm qua, trong cơm, kẹp lấy ngô mài nhỏ, canh dầu mỡ không nhiều lắm cứ như vậy ăn. Lúc Triệu thị ăn cơm, Tô Tiểu Lộc đang nhìn, nàng biết gạo có lịch sử lâu đời, kẹp ở trong cơm, hẳn là ngô, ngô này, trong lịch sử ghi chép sớm nhất là trong sách Thành Thư (Củng Huyện Chí) năm thứ ba mươi bốn Gia Tĩnh triều Minh, gọi là ngọc mạch. Tô Tam Lang cùng Triệu thị bọn họ đều là người cổ đại, chỉ là không biết hiện tại là triều đại nào.