Chương 10: Tô Tiểu Lộc cáo trạng

Tô Tam Lang là một nam nhân thô lỗ, đột nhiên không biết đã hiểu ra cái gì, sau đó mang theo nghi hoặc nhìn về phía Triệu thị: "Nương đứa nhỏ, ta cảm thấy Tứ muội đang cùng ta cáo trạng?"

Triệu thị có chút kinh ngạc, đừng nói Tô Tam Lang cảm thấy như vậy, ngay cả bà cũng cảm thấy như vậy. Lúc này mới sinh ra, còn biết cáo trạng cùng ủy khuất. "Hài nhi nương, nàng có phải hay không không có sữa, làm cho Tứ muội đói bụng?". Tô Tam Lang có chút ngượng ngùng nhìn Triệu thị nói, cơ thể Triệu thị yếu lại không có ăn cái gì ngon, không có sữa cũng bình thường. Hài tử mới sinh ra, chỉ có thể khóc rống khi đói bụng nói không được, người lớn không có chăm sóc tốt, cũng không phải ủy khuất sao.

Triệu thị cũng không quá xác định nói: "Hẳn là vậy, ta đút cho con bé, xem con bé có vội hay không". Nói xong, Triệu thị chuẩn bị đút cho Tô Tiểu Lộc. Tô Tam Lang nghiêng đầu nhìn, Tô Tiểu Lộc lắc đầu cự tuyệt.

Tô Tiểu Lộc không ăn, Triệu thị buồn bực sửa sang lại xiêm y nói: "Cũng không phải đói." Nói xong, bà đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, một suy đoán hình thành trong đầu, bà kinh ngạc lên tiếng: "Hẳn là không thể nào."

Tô Tam Lang nhìn bà vội vàng hỏi: "Cái gì không thể nào, nàng hôm nay làm gì?"

Nói xong, không đợi Triệu thị trả lời: "Nàng mới sinh tứ muội, cơ thể còn yếu, thật vất vả nhặt về một cái mạng, nàng sao có thể làm việc!"

Triệu thị vội vàng giải thích: "Cha đứa nhỏ ta không có, chàng nghe ta nói, hôm nay ta cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, người cũng có sức lực cũng không mệt mỏi thì nghĩ đến dọn dẹp trong nhà, nhưng kỳ quái chính là ta vừa muốn đi ra ngoài Tứ muội liền khóc..." Hiện tại nghĩ, Triệu thị cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, có lẽ tiểu khuê nữ này không phải nhận người, mà là không muốn bà đi làm việc.

Triệu thị nhìn đôi mắt sáng ngời của Tô Tiểu Lộc đột nhiên mềm lòng, bà ôn hòa tiếp tục nói: "Ta còn bảo Tam muội đi vào chăm sóc Tứ muội, nhưng chính là dạng này, ta muốn đi ra ngoài là Tứ muội khóc."

Tô Tam Lang sau khi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Tô Tiểu Lộc vào lòng cười nói: "Tứ muội chúng ta thông minh, biết thương nương là một hài tử hiếu thuận."

Tô Tiểu Lộc không ủy khuất, nghiêm túc nhìn Tô Tam Lang. Cha ruột thật đen tối nha, nhưng với vòng tay rộng lượng ánh mắt dịu dàng ấm áp, có được một người cha như vậy chắc chắn là rất hạnh phúc. Cho dù đây là cổ đại, cho dù rất gian khổ nàng cũng muốn cho người nhà này sống những ngày tốt lành. Bất kể thời đại nào, làm đại phu tuyệt đối có cuộc sống tốt, huống chi nàng có có hơn 20 năm kinh nghiệm về y học Trung Hoa, còn có không gian tuyệt đối không thành vấn đề. Nghĩ vậy, Tô Tiểu Lộc nở nụ cười với Tô Tam Lang. Tô Tam Lang trong lòng một mảnh ấm áp, chỉ cảm thấy nụ cười này của nữ nhi tất cả mệt mỏi đều biến mất, ông cũng nhịn không được cong mặt theo ôn hòa nói: "Tứ muội thật ngoan, biết chăm sóc nương."

Khen nữ nhi xong, Tô Tam Lang quay đầu nghiêm túc nói với Triệu thị: "Nương đứa nhỏ, tháng này nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, mấy lần trước cơ thể không thể dưỡng tốt, lần này thì dưỡng thật tốt, sẽ không ai nói nàng cái gì, trong nhà giao cho ta là được rồi. Ngô đại phu nói thân thể nàng yếu, nhất định phải dưỡng thật tốt mới được, nếu nàng có mệnh hệ gì, ta và hài tử làm sao bây giờ?" Những lời tâm tình như vậy ông nói không nên lời, cho nên đành phải mang Ngô đại phu cùng hài tử ra nói. Lời Ngô đại phu nói có sức thuyết phục mà hài tử lại là Triệu thị để ý nhất, cho nên vì hài tử bà cũng sẽ dưỡng thân thể thật tốt.

Mũi Triệu thị cay cay, liên tục gật đầu đáp ứng: "Được, được, ta nghe lời chàng tháng này vất vả cho chàng rồi."

Tô Tam Lang không thèm để ý nói: "Cái gì vất vả, một chút cũng không khổ. Nàng nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài cắt cỏ thừa dịp trời đang tốt đem nóc nhà sửa lại một chút." Cùng Triệu thị nói nhiều như vậy, biết bà cùng tiểu nữ nhi rất tốt Tô Tam Lang cũng yên tâm đi ra ngoài cắt cỏ.

Đi ra ngoài, ông nói với Tô Sùng Tô Hoa và Tô Tam Muội trong sân: "Sùng ca nhi Hoa ca nhi, Tam muội, đến chỗ cha."

Ba huynh muội nhu thuận đi qua, ngửa đầu nhu thuận nhìn Tô Tam Lang đồng loạt gọi hắn một tiếng: "Cha."

Tô Sùng và Tô Hoa đầu óc có vấn đề, ánh mắt luôn ngây thơ giống như đứa nhỏ ba bốn tuổi vĩnh viễn sẽ không lớn lên, nhưng Sùng ca nhi đã mười một tuổi. Hoa ca nhi năm nay tháng chạp cũng tròn mười tuổi, mà Tô tam muội sáu tuổi im lặng, ánh mắt sáng ngời rất có thần. Tô Tam Lang lần lượt sờ sờ đầu bọn họ ôn hòa nói: "Sùng ca nhi, Hoa ca nhi, cha giao cho các con một nhiệm vụ, đem cỏ giếng trong nhà chúng ta nhổ sạch sẽ, đem bùn thối kia bưng ra bên ngoài, làm xong buổi tối cha đốt hạt dẻ cho các con ăn được không?"

Giếng nước cũng không sâu, được xây cống xả nước nhưng đã nhiều năm không được sử dụng, giếng cao lấp đầy bùn hôi thối. Dọn dẹp cái giếng này, nước trong nhà liền thuận tiện. Hiện tại trời cũng không lạnh, ba đứa nhỏ trong nhà cũng có thể làm việc này.

“Được”. Tô Sùng và Tô Hoa nghe có đồ ăn cũng không khỏi liếʍ liếʍ khóe miệng, nghe không hiểu nhưng bọn họ biết,làm việc đàng hoàng có đồ ăn. Ăn no bụng sẽ rất vui.

Tô tam muội cũng nhu thuận gật đầu: "Cha yên tâm, con cùng ca ca sẽ làm việc thật tốt."

Nàng sáu tuổi đã hiểu rất nhiều biết mình có hai ca ca có chút khác nhau, người khác đều gọi bọn họ là ngốc tử, nàng cũng cảm thấy hai ca ca ngốc, rất nhiều lần nghe không hiểu lời. Nhưng cho dù như vậy hai ca ca sẽ hái quả rừng chua ngọt cho nàng ăn, bọn họ đối với nàng rất tốt, mỗi một lần cười với nàng trong mắt đều chỉ có nàng giống như là tuyết trắng không nhiễm một hạt bụi, ca ca của người khác cho dù tốt, cũng không phải của nàng. Ca ca của nàng dù không thông minh, đó cũng là ca ca của nàng, đối với nàng rất tốt. Nhìn ba đứa nhỏ nghe lời Tô Tam Lang rất vui mừng cũng yên tâm đi ra ngoài cắt cỏ. Dụng cụ làm nông trong nhà, ông chỉ được chia một cái cuốc, một cái liềm, kìm lửa cũng là một cái kìm lửa hỏng hơn mười năm, kẹp có một cây gãy một nửa, chỗ tay cầm cũng gãy một lỗ vừa không dễ cầm cũng không dễ kẹp nhưng tốt hơn là sợi dây vai đeo gùi bị đứt, ông đi cắt cỏ dại.

Nhà cũ lâu năm không tu sửa hắn phải khẩn trương sửa lại nóc nhà một chút, nếu không mùa đông này rất khổ sở, nghĩ đến thê tử và hài tử Tô Tam Lang vùi đầu làm, rất nhanh đã cắt một mảng lớn. Có không ít người vùi đầu thu hoạch vụ thu nhìn, cũng không khỏi lắc đầu nói đến chuyện Tô gia này, ai lại không thể nói một câu Tô lão gia tử lòng dạ ác độc Vương thị tâm độc a. Bất quá nói sau lưng chuyện của người khác một chút coi như xong, muốn bọn hắn vì Tô Tam Lang nói chuyện đó là không có khả năng, Tô Tam Lang cũng không phải con của bọn hắn, bọn hắn ra mặt đây không phải là đưa tới cửa cho Vương thị mắng.

“Tam ca. " Một âm thanh gọi Tô Tam Lang, Tô Tam Lang ngẩng đầu nhìn lại, vội vàng nói:" Hổ Tử, trong nhà bận rộn như vậy, không nên chậm trễ ở chỗ của ta”.