Chương 24: Lại có thu hoạch

Chu thị cười cười, nàng cũng không phải là Triệu thị ngốc hồ đồ không có tâm nhãn, Lý thị vừa nói như thế nàng ta liền biết Lý thị có chủ ý gì. Nàng ta cũng không ngốc, Tô lão gia tử thân thể còn tốt, Vương thị còn không có già dám nhắc tới phân gia, trừ phi nàng ta là không muốn ở trong nhà này.

Chu thị cười nói: "Ai nha đại tẩu, cũng không thể nói như vậy a, tam đệ muội này khó xử cũng không ít vẫn là cuộc sống của chúng ta dễ chịu, ngươi nói đúng không."

Lý thị ha hả nở nụ cười hai tiếng: "Ha ha, cái này cũng đúng."

Chu thị nói như vậy, nàng ta biết nàng ta không có khả năng lấy Chu thị làm bia đỡ, Chu thị khôn khéo. Trong lòng hai người đều có chủ ý của mình, ai cũng không nói gì nữa. Vương thị tuy rằng đáng giận các nàng đều ở trong lòng nguyền rủa bà ta chết sớm một chút nhưng Vương thị hiện tại chết, các nàng ai cũng cao hứng không nổi. Vương thị nếu như lúc này chết, Tô lão gia tử bảo đảm không lâu thì phải cưới một quả phụ vào cửa đến lúc đó chỉ càng khổ sở cho nên dù hận nàng ta cũng vẫn hy vọng bà ta nhanh già đi, già đến mức các nàng ta chở thành mẹ chồng.

Về phần tam phòng, Triệu thị lúc này là không có mẹ chồng ép chỉ là bọn họ ở trong căn phòng rách nát kia, có thể vượt qua một mùa đông này hay không cũng không nhất định. Nói không chừng mùa đông tuyết quá lớn, căn nhà cũ không chịu nổi gánh nặng kia liền sụp đổ. Cả nhà Tô Tam Lang cũng không biết chuyện gì xảy ra vớiTô Tiểu Chi. Tô Tiểu Chi vừa đi, Tô Tam Lang liền mang theo hai đứa con trai tiếp tục đào đất. Có Tô Tam muội chiếu cố Triệu thị, Tô Tam Lang cũng không cần lo lắng. Tô Tam Lang đem đất đào hai lần nhìn đống cỏ và rễ cỏ dày đặc đã được dọn sạch, đất cứng khó đào nếu không đào hết rễ cỏ vậy đất của hắn cũng trồng không ra cái gì. Bởi vì cỏ mọc so với lương thực còn nhanh hơn cho nên đào đất một lần liền muốn đem rễ cỏ cũng đều đào ra. Cuối ngày chỉ dọn được một khoảng đất nhỏ, không đến nửa mẫu. Sau khi ăn cơm tối rửa mặt, bọn nhỏ đều ngủ.

Tô Tam Lang vừa ngủ thϊếp đi, Triệu thị sờ vào vết máu trên lòng bàn tay hắn, tim đau nhói: "Cha hài nhi, ngày mai nghỉ ngơi một ngày đi."

Tô Tam Lang cười nói: "Bao nhiêu chuyện, ta sức khỏe rất tốt, chỉ là đất có chút khó đào, bất quá chờ ta xử lý xong sang năm lúc đào đất cũng không cần phí sức như vậy."

Triệu thị vuốt ve vết máu này tựa vào bên người Tô Tam Lang, yên lặng chảy nước mắt. "Cha hài nhi ngày mai bắt đầu, bảo tam muội đừng nhặt trứng gà, để cho gà mái ôm một ổ gà, ta tính toán thời gian nhanh tháng mười là có thể ra gà con, đến lúc đó nếu trời lạnh thì hãy mang chúng vào nhà." Triệu thị bắt đầu tính toán, gà mái ôm ổ chỉ cần ổ gà trứng gà đến số lượng nhất định nó cũng sẽ không đẻ trứng.

Mà một ổ gà ấp trứng cần hai mươi mốt ngày, hiện tại mười tám tháng tám nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng mười có thể ra một ổ gà. Tô Tam Lang vì gia đình này vất vả như vậy, sao có thể cam tâm bỏ được hắn một mình vất vả, sao có thể ăn trứng đưa đến miệng nàng lại làm sao ăn được.

Tô Tam Lang gật đầu: "Được, nghe ngươi, nhờ có Tiểu Chi đưa trứng gà đến ngươi có ăn thì tốt rồi ta liền không lo lắng." Tô Tiểu Chi đưa tới bốn mươi cái trứng gà, giữa trưa ăn năm cái, còn có ba mươi lăm cái đâu. Triệu thị mỗi ngày ăn một cái cũng có thể ăn một tháng lẻ năm ngày. Chỉ là ba đứa nhỏ không thể tiếp tục ăn trứng gà, bọn họ quá mức hiểu chuyện không thể ăn cũng sẽ không khóc nháo, chỉ là nhớ tới sẽ làm cho Tô Tam Lang có chút đau lòng. Chờ về sau trong nhà có càng nhiều gà mái đẻ trứng, đến lúc đó để cho mấy đứa nhỏ hắn mỗi ngày đều ăn trứng gà. Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Tam Lang liền ngủ thϊếp đi. Triệu thị biết Tô Tam Lang rất mệt mỏi, không nói gì nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ Tô Tiểu Lộc, rất nhanh cũng tiến vào trong mộng. Bên cạnh Tô Tiểu Lộc chính là Tô Tam muội, nửa đêm Tô Tiểu Lộc tỉnh lại lại lặng lẽ cho Tô Tam muội uống nước Linh Tuyền.

Sáng sớm ngày mười chín tháng tám, Tô Tam Lang liền đi kiểm tra cạm bẫy một lần, để cho hắn kinh hỉ chính là lại bắt được bốn con thỏ, các cạm bẫy khác mặc dù không có thu hoạch, nhưng cũng không có bị phá hư. Mang theo thỏ về nhà nhốt lại. Thỏ có tinh thần rất tốt, hắn mấy ngày nay bận rộn đào đất cũng không rảnh đi trấn trên, cho nên liền dự định trước biên cái l*иg lớn nuôi. Tô Tam muội đứng lên nhìn thấy thỏ thật cao hứng. Buổi sáng ăn cơm xong, Tô Tam Lang đan l*иg sắt, Tô Tam Muội liền mang theo Tô Sùng Tô Hoa đi bắt sâu kéo cỏ đút cho thỏ. Mà nàng thường xuyên giặt tã, cỏ xanh biếc vừa vặn cho thỏ ăn. Triệu thị ở trong phòng may quần áo, nghe được bắt được bốn con thỏ cũng thật cao hứng lúc cho Tô Tiểu Lộc bú sữa còn cảm thán tự nói: "Ông trời ưu ái chúng ta."

Tô Tiểu Lộc ăn no ói ra bọt sữa, lộ ra nụ cười với Triệu thị. Nàng hiện tại là không lo lắng người nhà này sẽ chết lạnh chết đói, Tô Tam muội bắt côn trùng mang theo hào quang linh khí, Tô Tam Lang làm cạm bẫy liền không lo lắng bắt không được, núi lớn như vậy, không bắt được mảnh này liền đổi chỗ khác. Mà nàng chỉ cần ăn uống đầy đủ là có thể tiếp tục sinh con. Mỗi ngày chịu khó cho Tam tỷ uống nước linh tuyền, Tam tỷ thân thể tốt có thể chịu khó sẽ bắt càng nhiều côn trùng , là một chu kỳ rất tốt. Tô Tam Lang bện xong l*иg sắt liền vào nhà thăm Tô Tiểu Lộc trêu chọc nàng.

“Tứ muội cha muốn đi đào đất, muội và nương ở nhà ngoan ngoãn nha. "Tô Tam Lang rất thích nói chuyện với Tô Tiểu Lộc, mà Tô Tiểu Lộc cũng rất nể tình lộ ra nụ cười với Tô Tam Lang. Chớp mắt, sau khi cười xong há tròn miệng: "Ý y - -". Cha đi đi, Tô Tiểu Lộc gửi tình yêu thương đến cha.

Tô Tam Lang nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn Tô Tiểu Lộc trong lòng ấm áp, mỗi lần nhìn tiểu khuê nữ liền giống như bao mỏi mệt hắn rót vào rất nhiều năng lượng. Xem xong khuê nữ, Tô Tam Lang lại nói với Triệu thị: "Nương đứa nhỏ, ngươi từ từ làm quần áo đừng để mệt mỏi, ta đi ra ngoài."

Triệu thị ôn hòa cười gật đầu. Tô Tam Lang trước khi đi, lại nói với Tô Tiểu Lộc: "Tứ muội giúp cha nhìn nương ngươi nếu nương ngươi không ngừng đợi cha trở về ngươi liền cáo trạng với cha."

Tô Tiểu Lộc há miệng đưa ra đáp lại: "Y Y - -" Không thành vấn đề, nàng nhất định phải cáo trạng. Triệu thị dở khóc dở cười, trong lòng như rót một luồng mật, làm cho nàng ngọt ngào. Tô Tam Lang đến sau núi đào đất, Tô Sùng và Tô Hoa giúp dọn dẹp rễ cỏ và cỏ dại. Tô tam muội ngoại trừ hỗ trợ Triệu thị thay tã giặt tã ra, còn kéo cỏ bắt côn trùng chiếu cố gà cùng thỏ. Bốn con thỏ thỉnh thoảng sẽ phát ra"bá bá bá"thanh âm, mỗi lần Tô tam muội kéo cỏ đến, đều sẽ sợ đến thỏ không dám động.

Tô tam muội nhẹ nhàng nói: "Tiểu thỏ ngươi đừng sợ, mau ăn cỏ đi, ăn no rồi." Cỏ xanh thỏ đều rất thích ăn Tô tam muội còn nhìn thấy có một con thỏ đang kéo lông thỏ khác, nàng còn dùng gậy nhỏ đẩy nó ra nói: "Tiểu Hôi, ngươi không thể như vậy nha nhổ lông sẽ khó coi." Những con thỏ này cha đều là muốn cầm đi bán đi, nếu lông trụi lủi nói không chừng bán ít bạc đi. Cho nên hành vi nhổ lông thỏ như vậy Tô tam muội nhất định phải ngăn lại, nhưng lúc nàng ngăn lại thỏ xám liền cách xa một chút, chờ lần sau Tô tam muội đến xem nó lại đang nhổ lông thỏ khác.