Chương 23: Ngay Cả Con Gái Cũng Không Cần

Có thứ đó để ăn hai con gà cũng rất vui sướиɠ, nhưng Tô tam muội lại phát hiện gà mái không có tới ăn, mà là ngồi xổm ở trên đống bó cỏ không nhúc nhích, Tô tam muội đột nhiên liền ý thức được cái gì. Nàng vội vàng kéo Tô Sùng và Tô Hoa đối với bọn họ làm một cái động tác la ó, nàng cười nói: "Đại ca, nhị ca, các huynh đừng nói chuyện, gà mái nhà chúng ta sắp đẻ trứng."

Gà muốn đẻ trứng, Tô Sùng và Tô Hoa chưa từng thấy qua, cẩn thận đi theo Tô Tam Muội, lặng lẽ ngồi xổm xuống bên ngoài chuồng gà xem. Gà mái đẻ trứng rất cảnh giác, hơi chút động tĩnh sẽ làm nó bất an, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh, gà mái rất nhanh hoàn thành quá trình đẻ trứng. Sau đó liền từ trong ổ gà nhảy ra, chạy về phía Tô tam muội "Cô cô" kêu. Mà trong ổ gà kia, lại để lại một quả trứng gà trắng. Tô Tam muội đi vào, cẩn thận nhặt trứng gà lên, sau đó nói với hai ca ca: "Đi, chúng ta nói cho cha đi."

Tô Tam muội thật cao hứng, còn không quên quay đầu lại nói với gà mái trong chuồng gà: "Ngươi thật tuyệt, đợi lát nữa ta sẽ bắt sâu cho ngươi ăn."

Trứng gà rất lớn là một loại phần thưởng yên lặng không lên tiếng. Vừa vào phòng, Tô Tam Muội liền cười nói: "Cha xem, hôm nay lại có một quả trứng gà."

Tô Tam Lang đều có chút kinh ngạc, con gà này từ khi đẻ trứng tới nay mỗi ngày đều có trứng, hơn nữa cũng tương đối lớn, so sánh với trứng gà Tô Tiểu Chi đưa tới liền còn to hơn. Tô Tam Lang cầm lấy trứng gà cười nói: "Hảo hài tử, tiểu cô các ngươi đưa tới một rổ trứng gà, hôm nay cha nấu trứng cho các ngươi ăn."

Cơm vẫn là ngô gạo trộn lẫn nghiền nát, đồ ăn thì là rau khô ngâm, cắt một miếng thịt khô nhỏ để vào nấu, sau đó hắn đánh sáu quả trứng làm canh trứng. Bởi vì có Tô Tiểu Chi đến, bát ăn cơm sẽ không đủ, Tô Tam Lang gọi Tô Tiểu Chi ăn cơm, múc cho bọn nhỏ xong, hắn liền bưng cơm Triệu thị vào nhà. Ngắn ngủn một canh giờ, Tô Tiểu Chi liền may xong đáy quần áo bông cho ba hài tử, Tô Tam Lang trong lòng ấm áp nói: "Nương đưa nhỏ ăn cơm, gà chúng ta lại đẻ một cái trứng, Tiểu Chi cũng mang theo một rổ trứng gà tới cho ngươi ăn, về sau mỗi ngày đều nấu cho ngươi một cái trứng gà ăn."

"Cha đứa nhỏ, ngươi mặc kệ ta đi ra ngoài tiếp đón Tiểu Chi đi." Triệu thị tiếp nhận bát cơm liền thúc giục Tô Tam Lang đi ra ngoài. Nàng rũ mắt xuống không cho Tô Tam Lang nhìn thấy nước mắt của nàng. Tô Tam Lang đi ra phát hiện Tô Tiểu Chi cùng mấy hài tử đều còn chưa động đũa, Tô Tam Lang vội vàng đi lấy bát trúc múc cơm, hắn nói: "Mau ăn mau ăn."

Chờ Tô Tam Lang ngồi xuống Tô Tiểu Chi mới cười nói: "Được rồi được rồi, ăn cơm."

Tô Tiểu Chi đem trứng gắp cho ba hài tử nhìn trong bát chỉ còn lại một cái, nàng không chút suy nghĩ liền gắp cho Tô Tam Lang. Tô Tam Lang vội vàng ngăn lại, nói: "Tiểu Chi, ca không ăn trứng gà ngươi nếu không ăn, ta sẽ tức giận."

Tô Tiểu Chi không có cách nào, nàng biết Tô Tam Lang nói là thật. Cơm nước xong Tô Tiểu Chi muốn đi, Tô Tam Lang cầm hai quả trứng gà trong nhà đưa Tô Tiểu Chi ra cửa, hắn nói: "Tiểu Chi, ca cũng không có gì trả lại cho ngươi, hai quả trứng gà này chính là gà trong nhà này không đáng tiền, ngươi cầm về coi như vận may."

Tô Tiểu Chi không cự tuyệt, nàng nhận lấy trứng gà nói: "Tam ca, vậy ta trở về, sang năm ta lại đến thăm hai người."

"Được, trên đường cẩn thận." Tô Tam Lang cười nói tiễn Tô Tiểu Chi đi, Tô Tam Lang liền mang theo Tô Sùng Tô Hoa tiếp tục đi đào đất. Mà Tô tam muội ở trong phòng chiếu cố Triệu thị cùng Tô Tiểu Lộc. Tô Tiểu Chi cẩn thận cất kỹ trứng gà, trứng gà trong tay đáng giá bằng ba quả trứng gà bình thường, nghĩ đến lúc nàng tới thấy Tô Tam muội đang bắt sâu cho gà ăn, Tô Sùng Tô Hoa đều đang hỗ trợ xới cỏ, ông trời nhất định sẽ đối xử tử tế với người một nhà này. Tô Tiểu Chi trở lại Tô gia, phát hiện cửa lớn Tô gia đã đóng chặt, tựa hồ không có một người ở nhà.

Tô Tiểu Chi trong lòng có chút phát lạnh nàng tiến lên gõ cửa, nàng hô: "Cha, nương, các ngươi có ở nhà không?"

Nhưng trong nhà truyền ra mấy đứa cháu vui đùa ầm ĩ thanh âm làm cho Tô Tiểu Chi hiểu được trong nhà có người ở nhà, nhưng không hoan nghênh nàng vào nhà. Mà cái này, vẻn vẹn chỉ là bởi vì nàng cứng rắn muốn đi thăm một nhà Tam ca. Trước khi đi, Vương thị nói: "Ngươi nếu dám đi, vậy sau này ngươi cũng đừng trở lại."

Tô Tiểu Chi không cho là thật nhưng giờ khắc này nhìn cánh cửa đóng chặt không mở nàng biết Vương thị nói là thật, trong lòng Tô Tiểu Chi có chút đau, nhưng nàng tuyệt không hối hận làm như vậy, nếu cha nương nhẫn tâm không muốn nàng vào cửa như vậy, vậy nàng sẽ không cưỡng cầu.

Tô Tiểu Chi lại hô: "Cha, nương, thời gian không còn sớm, ta về nhà trước." Nói xong, Tô Tiểu Chi liền đi. Mà nàng mới vừa đi Vương thị liền mở cửa, một gáo nước liền hắt ra, kèm theo không chút lưu tình mắng của Vương thị: "Đồ tai họa, vĩnh viễn cũng không cần trở lại, sớm biết hiện tại, lúc trước lão nương liền dìm chết ngươi quên đi theo cái thứ thối tha một nhà đó đi, ngươi cũng là đồ thối tha , cút!" Vương thị nhìn Tô Tiểu Chi đi rồi, trong lòng tuyệt không hả giận, chống nạnh dậm chân lại hung hăng nói: "Chờ tuyết phủ, ta xem một phòng thối nát kia sống như thế nào, phi - - bồi thường tiền mất lương tâm, tức chết ta rồi." Tô Hiểu Chi sống lưng nhất thời run lên, nhưng vẫn không quay đầu lại, tăng tốc rời đi.

Mắng xong Vương thị hung hăng quay đầu lại. Nổi giận với Lý thị và Chu thị: "Nhìn xem có lo được cơm ăn không, còn không mau đi làm việc, nếu ai ăn không ngồi rồi thì cút khỏi nhà này."

Lý thị và Chu thị cùng quẫn, không dám giáp mặt khiêu chiến với Vương thị, nhưng trong lòng đều âm thầm nguyền rủa bà ta chết sớm một chút. Không có tấm thảm chùi chân chăm chỉ của Triệu thị, sự tức giận của Vương thị đã hướng vào cả hai người. Trước kia thật ra không cảm thấy, nhưng từ sau khi tam phòng một nhà phân ra ngoài, Lý thị cùng Chu thị đều phải chịu đựng rất nhiều, hết lần này tới lần khác lại không có bất kỳ biện pháp nào. Việc trong nhà vừa nhiều vừa mệt, các nàng cũng phải đi theo xuống ruộng, việc nấu cơm trong nhà đều do nữ nhi Chu thị đảm nhận, thu hoạch vụ thu khổ cực lập tức khiến cho tất cả mọi người cảm thấy mệt mỏi.

Lý thị và Chu thị vác gùi xuống đất, hai chị em dâu không khỏi nói chuyện: “Việc này còn phải khổ một hai tháng, mệt chết người, toàn bộ Nam Sơn thôn liền tìm không thấy mẹ chồng nhẫn tâm hơn mẹ chúng ta."

Lý thị oán giận trong long, một trận phiền muộn, Vương thị vừa vênh váo vừa ác độc, ác độc mắng chửi, nghe xong đều tức chết.

Chu thị tràn đầy đồng cảm: "Ai nói không phải chứ, ngay cả con trai con gái của mình cũng không cần, một đời như vậy cũng không biết khi nào mới có cái đầu." Muốn nói kỳ vọng, vậy chỉ có nhi tử nàng ta đọc sách có thành tựu đi, đợi đến khi đó, Vương thị cũng già rồi. Lý thị thở dài, lúc này nàng ta thậm chí có chút hâm mộ Triệu thị, nghĩ đến nhà của nàng ta, ba đứa con trai, mỗi người đều khỏe mạnh, phân ra khẳng định là tốt hơn.

Nàng nhìn Chu thị như là lơ đãng nói, nàng nói: "Lúc này ta cũng có chút hâm mộ tam đệ muội.”