Chương 2: Nguy hiểm

Triệu thị nghe những lời mắng mỏ, nước mắt càng chảy dữ dội. Tô Tiểu Lộc nhìn Triệu thị rơi lệ và nghe thấy một bà cụ đang mắng mỏ mình, nangf khóc trong lòng. Tô Tiểu Lộc sống ở thế kỷ 21, Cô đã học y học 26 năm ở Trung Quốc, trên đường đi ăn khuya, cô đã bị một chiếc ô tô lao vào vỉa hè đâm chết. Không ngờ tỉnh lại thì biến thành một đứa trẻ sơ sinh. Bắt kịp trào lưu du hành thời gian và tái sinh, thậm chí xuyên không về cổ đại.

Tình hình hiện tại rất tồi tệ , Ở cổ đại trọng nam khinh nữ nàng sinh ra đã không phải là chuyện tốt, từ lão thái thái trong giọng nói mắng mỏ, liền biết nàng vừa mới sinh ra , có người muốn nàng chết.

Bằng một cách nào đó, Tô Tiểu Lộc cảm thấy Triệu thị có chút không đúng. Trực giác mãnh liệt nói cho nàng biết, Triệu thị gặp nguy hiểm. Liên tưởng đến sự ra đời của mình, Tô Tiểu Lộc rất nhanh đã nghĩ. Băng huyết sau sinh!

Nhưng bây giờ nàng là một đứa bé, lại nói không được, những người khác trong nhà này cũng trông cậy vào không được, tầm mắt Tô Tiểu Lộc rơi vào trên người tiểu hài nữ bên cạnh Triệu thị, vừa rồi nàng nghe được tiểu hài nữ này gọi Triệu thị là nương, Triệu thị gọi nàng ấy là tam muội, cho nên đây là tam tỷ của nàng.

Ai có thể cứu Triệu thị? Chỉ sợ chỉ có một mình nàng, nhưng nàng không nói được, làm sao để cho tam tỷ biết lúc này nương nàng đang gặp nguy hiểm, Tô Tiểu Lộ không nghĩ ra biện pháp, cho nên nàng mở miệng khóc.

"Oa - oa a a - -”. Tô Tiểu Lộc khóc tê tâm phế liệt, suy nghĩ của Triệu thị thu lại, bản năng làm mẹ vô thức khiến bà giơ tay vỗ về con gái mình: “Tứ muội, ngoan, đừng khóc… đừng khóc…”

Tô tam muội cũng lấy lại tinh thần, hiểu chuyện bò lên giường giúp đỡ Triệu thị dỗ muội muội.

“Muội muội nghe lời, không khóc không khóc, tỷ tỷ ôm muội”. Tô tam muội quỳ gối bên giường, cẩn thận ôm Tô Tiểu Lộc dỗ.

Tô Tiểu Lộc khóc không ngừng, mặt đỏ bừng, thở gấp cũng không dừng lại, tiếng khóc lấn át đi tiếng mắng chửi của Vương thị. May mắn là nàng khỏe mạnh, giọng nói vang dội.

“Oa a a a - - “. Tiếng khóc của nàng khiến Triệu thị đau lòng, sợ tứ nữ nhi có phải bị bệnh tật gì hay không, biết không thể trông cậy vào mẹ chồng cùng đại tẩu cho nên bà nhẹ nhàng kéo tay áo Tô tam muội, yếu ớt nói: “Tam muội, đem tứ muội đặt bên cạnh nương, đi xuống ruộng gọi cha con trở về."

Tô tam muội rất nghe lời, đặt Tô Tiểu Lộ xuống, đi qua người Triệu thị mở cửa chạy ra ngoài.

Thấy Tô Tam muội đi tìm cứu binh, Tô Tiểu Lộc cũng không khóc. Chính phòng Vương thị mắng không ngừng. "Mày khóc, khóc, khóc, khóc, khóc chết, khóc nữa, Lão nương tao tới bóp chết mày”.

Vương thị mắng khó nghe, Triệu thị nghe xong đau lòng cực kỳ. Một bên nức nở một bên vỗ Tô Tiểu Lộc, nhẹ giọng nói : "Tứ muội muội ngoan, phải lớn lên khỏe mạnh”.

Tô Tiểu Lộc run rẩy ngừng khóc, trong lòng khó chịu theo, nàng có thể cảm nhận được Triệu thị ôn nhu yêu thương, mặc kệ gia đình này có chào đón nàng hay không, nương của nàng nhất định là chào đón nàng. Nhưng tình hình trước mắt nàng có thể sống sót lớn lên hay không thật khó nói.

Trở thành trẻ con, thật sự quá bị động, tình huống của Triệu thị quá nguy hiểm, nàng thậm chí có thể cảm giác được sinh mệnh của bà đang chậm rãi trôi qua. Nàng gấp muốn chết, đột nhiên trước mắt tối sầm lại. Thoắt cái nàng đã đến một nơi xa lạ, nàng nằm ở bên cạnh một con suối nhỏ, bên cạnh là hai mảnh đất đen, nàng còn là một đứa bé, nhưng lại có chút không giống. Nhớ tới tiểu thuyết đã từng đọc, đây chẳng lẽ là không gian.

Nàng trong lòng thầm nghĩ muốn đi ra ngoài, trước mắt lại tối sầm, mở mắt ra, Triệu thị ngay bên cạnh nàng, nhắm mắt lại, bàn tay còn đang vô thức vỗ nhẹ lên người nàng. Tô Tiểu Lộc lại mặc niệm tiến vào không gian, nàng lại mở mắt, nàng lại nằm bên suối nước.

Nàng hít sâu một hơi, trong không khí tràn ngập linh khí, nơi này là bảo vật, không khí tràn ngập linh khí, thổ địa và nước suối cũng vậy, nếu như triệu thị uống một chút linh khí này thì tốt biết mấy!

Tô Tiểu Lộc mặc niệm ra không gian, âm thầm thử. Cuối cùng, nàng ngồi khoanh chân múc nước suối linh ra, cảm thấy ngón tay ướt sũng, dùng sức giãy giụa, Triệu thị không trói nàng lại, cho nên rất nhanh tay của nàng đã quơ quơ giơ lên, nàng ngậm ngón cái, nếm được hương vị ngọt ngào nước suối.

Nhìn hai mắt Triệu thị nhắm chặt, Tô Tiểu Lộc gian nan đưa tay lên miệng bà. Có lẽ hiện tại nàng quá nhỏ sức lực yếu ớt, nước linh tuyền chỉ nhỏ từng giọt. Làm ướt miệng Triệu thị, Triệu thị liếʍ liếʍ môi gần như không thể nghi ngờ là liếʍ vết nước trên môi, bà thật sự quá mệt mỏi, mí mắt đều mở không ra, mơ mơ màng màng cảm thấy môi lành lạnh, bà theo liếʍ bản năng.

Là nước, bà rất muốn uống nước. Nước này thật ngọt, thật ấm áp, uống vào bụng bà chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng ấm áp làm dịu, làm cho nàng sức cùng lực kiệt dần dần có sức lực, bà mở mắt ra, phát hiện bàn tay nhỏ bé của tiểu nhi nữ ở bên miệng bà, Triệu thị hoảng sợ, vội vàng lấy tay Tô Tiểu Lộc ra.

Sau khi kiểm tra tay tiểu nhi nữ bình yên vô sự, Triệu thị áy náy xin lỗi: “Thật xin lỗi, Tứ muội muội, nương điên rồi, đói đến mức suýt chút nữa đã ăn tay của con."

Tô Tiểu Lộc sau khi đút cho Triệu thị khoảng một chén nước linh tuyền nhỏ, cũng cảm giác rất mệt mỏi và buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ.

Nàng kỳ vọng nước linh tuyền này có tác dụng, có thể làm cho Triệu thị chống đỡ đến khi Tô tam muội tìm cha trở về, nàng muốn tận mắt nhìn thấy, nhưng Tô Tiểu Lộc không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ của mình và ngủ thϊếp đi.

Triệu thị nhìn Tô Tiểu Lộc đang ngủ say, ánh mắt ôn nhu mà áy náy, đều trách bà vô dụng, tiểu nữ nhi sinh ra đến bây giờ cũng không uống được một ngụm sữa của bà. Bây giờ bà đã có chút sức lực, nhưng vẫn không dậy nổi, sinh con xong, dưới thân cũng không có ai giúp bà tẩy rửa, bà nhìn mái nhà tối tăm thở dài.

Nhà chính, tiếng mắng cũng không ngừng. Triệu thị lần này sinh một nữ nhi, làm cho mẹ chồng Vương thị rất không hài lòng, bà ta mắng chửi Triệu thị từ trong ra ngoài, kể cả bốn đứa hài tử bà sinh. Triệu thị không nỡ mắng mẹ chồng chỉ biết âm thầm khóc.

Tô tam muội chạy tới ruộng, Tô tam lang cùng Tô đại lang Tô nhị lang ba huynh đệ ở trong ruộng đang thu thập vàng và ngô. Dẫn đầu là Tô lão gia tử và mấy đứa con trai của ông ta. Ngoài ra, hai đứa con trai ngốc nghếch của Tô tam lang cũng đang phụ giúp công việc.

Tô Tam muội đến cánh đồng thì lớn tiếng hô: "Cha, cha mau trở về xem đi, nương và tiểu muội đều không khoẻ”.

Tô Tam Lang lưng đeo gùi lớn từ ruộng đi ra, khuôn mặt đen kịt lấm tấm mồ hôi, giờ phút này ông lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Nương con làm sao vậy?" Tô Tam Lang không để ý đến việc Tô Tam muội nói Triệu thị sinh nữ nhi, mà để ý thân thể Triệu thị.

Tô lão gia tử cũng đi ra, sắc mặt âm trầm nói: “Có gì tốt đâu? Lại sinh ra một nha đầu mất tiền , lão tam không đi, làm tốt việc của ngươi đi.”

Nghe sinh ra một nha đầu, trong lòng Tô lão gia tử mắng thẳng một câu xui xẻo, nghĩ tam phòng đã có bốn đứa nhỏ, nhưng chúng đều như không. Tô lão gia tử biết rõ, tam phòng xem như phế đi.