Chương 3: Chảy máu

Sắc mặt Tô lão gia tử ảm đạm, hung hăng trừng mắt nhìn Tô tam muội, dọa Tô tam muội sợ hãi co rụt lại.

Tô Tam Lang nuốt một ngụm yết hầu, che giấu sự chua xót trong lòng, dịu dàng hỏi Tô Tam muội: “Tam muội, nương con có sao không? Muội muội thế nào rồi?”

Tô tam muội nhớ đến Triệu thị yếu ớt, nàng ấy ngẩng đầu lên, mang theo nước mắt lắc đầu nhỏ giọng nói: “Không tốt, tiểu muội vẫn khóc, nương không có khí lực, nương cũng chưa ăn gì......”

Tô Tam Lang nghe vậy trong lòng đau nhói, ông cắn chặt răng, quay sang đối mặt với vẻ mặt u ám của Tô lão gia tử nói: “Cha, con đem cái cuốc này về trước, Sùng ca nhi và Hoa ca nhi ở lại hỗ trợ.”

Sắc mặt Tô lão gia tử âm trầm: “Triệu thị sinh nhiều như vậy, có cái gì đẹp mắt, nhìn nữa cũng không phải là cái có thể nhìn.”

Tô Tam Lang chuyên làm không nghe thấy, không biết tại sao, trong lòng ông có chút bất an, vì vậy ông ấy nhanh chóng đổ đầy ngô, sau đó buộc đòn gánh rồi gánh lên,cùng với Tô Tam muội chạy nhanh về nhà.

Vẫn chưa về nhà, xa xa ông đã nghe tiếng mắng chửi của Vương thị.

Có không ít hàng xóm đang ngồi bên ngoài nghe ngóng, nhìn thấy Tô Tam Lang, cười ha hả chào hỏi: “Chúc mừng Tam Lang, lại làm cha, khuê nữ này không có chuyện gì, khuê nữ tri kỷ mà.”

Tô Tam Lang không có thời gian cùng mọi người trò chuyện cười đùa, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót, làm sao mà ông không nhận ra những người này đang nói móc ông ấy.

Bốn hài tử, hai đứa ngốc hai nữ nhi, phía sau ông ấy không có ai chống lưng cho ông.

Đặt hai sọt ngô ở phòng chính, Tô Tam Lang vội vã đi về phía sau phòng.

Đẩy cửa ra, Tô Tam Lang đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Mùi máu này, so với ba lần trước Triệu thị còn nồng đậm hơn.

Mà Triệu thị nằm ở trên giường không nhúc nhích, hai mắt Tô Tam Lang lập tức đỏ hoe, đứng yên tại chỗ khó có thể tiến thêm một bước,ông nghẹn ngào nói: “Nương đứa nhỏ.....”

Tô tam muội đã chạy đến bên giường, lay Triệu thị gọi bà ấy: “Nương, nương.”

Triệu thị tỉnh lại, yếu ớt mở miệng: “Tam muội, con về rồi, cha con đâu?”

Tô Tam Lang nghe được giọng nói của Triệu thị, vô cùng kích động, nhanh chóng lau mặt, mỉm cười đi qua nói: “Ta đang ở đây, bà vất vả rồi.”

Thích ứng trong phòng tối tăm, Tô Tam Lang nhìn thấy tiểu khuê nữ của hắn, đang nhu thuận ngủ thϊếp đi, trong lòng hắn một mảnh mềm mại.

Ông ấy quay đầu nói với Tô Tam muội: “Tam muội, đi vào phòng bếp đun một ít nước nóng, chúng ta dọn dẹp cho nương con.”

“Cha đứa nhỏ.....”

Triệu thị rơi nước mắt, bà không muốn Tô Tam Lang dính máu tanh, nhưng bản thân bà lại không động đậy được, bà muốn nói không với Tô Tam Lang, để bà tự mình thu dọn.

Tô Tam Lang lại nắm tay Triệu thị nhẹ nhàng nói: “Là ta vô dụng, để cho bà chịu khổ, chút chuyện nhỏ này để cho ta làm đi, cái khác, ta cũng làm không làm được.”

Trong lòng Tô Tam Lang tràn ngập tự trách, ông không có một đứa con trai khỏe mạnh, ông ở nhà đã không chịu nổi, Triệu thị mới sinh, không thể đứng dậy, ngay cả một miếng cơm nóng cũng không cho bà.Tắm rửa sạch sẽ thân thể cho bà là việc duy nhất ông có thể làm.

Triệu thị nuốt nước bọt trong lòng nghẹn ngào.

Tô Tam muội nấu nước nóng rất nhanh, nàng bưng nước nóng lên. Tô Tam Lang thì xốc chăn lên rửa sạch cho Triệu thị. Nhưng dần dần, ông cảm thấy có gì đó không ổn, run rẩy nói: "Hài nhi nương, máu này sao không ngừng được."

Ông biết sinh con sẽ chảy máu, nhưng cũng không thể như vậy, luôn chảy máu. Thân thể Triệu thị vốn gầy yếu, chảy máu liên tục làm sao chịu được: “Không được, phải mời đại phu, ta phải đi cầu nương.”

Tô Tam Lang lập tức bỏ khăn xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong chính phòng, Vương thị đang mắng chửi như cũ, thậm chí còn cởi một chiếc giày, mắng một câu thì đánh một cái ở mép giường. Tô Tam Lang đến phòng thì đẩy cửa đi vào, quỳ xuống trước mặt Vương thị đang ngồi ở trên giường, sốt ruột hô: "Nương, nương, hài nhi nương còn đang chảy máu, cầu người mời đại phu xem cho nàng”.

Vương thị nghe xong cũng không tức giận, suýt chút nữa lập tức đứng bật dậy, chỉ vào Tô Tam Lang hung hăng mắng: "Mời đại phu cái gì, nàng ta chuyên đẻ trứng thối cũng xứng mời đại phu? Ngươi không làm ruộng mà quay về, muốn ăn không ngồi rồi, một đống rác rưởi, lão bà ta nuôi ngươi vô ích!”.

Ngữ khí Vương thị ác độc, tràn ngập chán ghét. Bà ta không thích đứa con thứ ba này, cũng không thích hai đứa cháu trai ngu ngốc kia, càng không thích hai đứa cháu gái hám tiền.

"Mời đại phu, mời đại phu cái gì, nghĩ cũng đừng nghĩ, chết thì chết". Lời nói lạnh lùng của Vương thị, đều hóa thành một con dao đâm vào ngực Tô Tam Lang, khiến ông đau đến không thở nổi.

Nhớ tới Triệu thị, Tô Tam Lang hạ quyết tâm cắn răng nói: "Nương, Triệu thị là nương của con ta, dù như thế nào nàng cũng không thể xảy ra chuyện, nương nếu như không mời đại phu cho nàng, Triệu thị chết, mấy hài tử của ta cũng sống không được, ta đây cũng không muốn sống, nếu như ta sống không được, ta không chừng sẽ nổi điên, đến lúc đó làm ra chuyện hại thân không nhận nương cũng đừng trách ta.”

Tô Tam Lang siết chặt nắm đấm, ông từ trước đến nay nghe lời, nhưng khi ông bắt đầu tàn nhẫn, ông cũng rất tàn nhẫn. Vương thị nhìn Tô Tam Lang, bị ông làm cho giật mình, tựa hồ nhớ tới chuyện gì không tốt. Sau đó bà ta từ trong ngực lấy ra một chuỗi đồng xu ném vào người Tô Tam Lang, Vương thị lớn tiếng gào khóc: "Ngươi là đứa con bất hiếu, đứa con bất hiếu, lão đại tức phụ, mau đi ra ruộng mời cha chồng ngươi trở về, đứa con bất hiếu này nó muốn phản trời, nó muốn gϊếŧ mẹ ruột a”.

Tô Tam Lang căn bản không để ý Vương thị khóc lóc, đồng xu đập vào người, hắn cũng không cảm thấy đau, nhanh chóng nhặt chúng lên đứng dậy chạy ra ngoài.

Lý thị nghe tiếng động thì nhìn thấy bóng lưng Tô Tam Lang vội vã rời khỏi nhà, ngửi thấy mùi thuốc súng khác thường, trong mắt lộ ra ý cười trong nháy mắt bị bà ta che giấu đi, sau đó ra vẻ hoảng sợ chạy vào chính phòng, hô một tiếng: "Nương, đây là chuyện gì xảy ra, tam đệ hắn làm cái gì...".

Vương thị nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi mau đi ra ruộng, bảo người một nhà đều trở về, ta muốn đem tam phòng chia ra ngoài”.

Lý thị làm bộ kinh ngạc sợ hãi: "Được,được”.

Lý thị xoay người từ chính phòng đi ra ngoài, nhìn thấy Tô tam muội đang rụt rè cách đó không xa, hung hăng trừng nàng một cái, sau đó xoay người nhanh chóng đi ra cửa. Bà ta có ba đứa con trai, Vương thị và Tô lão gia tử đều già rồi, nhà này sớm muộn gì cũng phải chia, nhị phòng có hai trai một gái, nhất định phải tranh giành. Tam phòng thì đơn giản hơn nhiều, có thể nhanh chóng tống khứ đống rác rưởi này ra ngoài không thể nghi ngờ đây là chuyện tốt.

Sáng sớm hôm qua Triệu thị phát động công kích ,bà ta thật đúng là sợ nàng ta sinh nhi tử, cũng may không phải, hiện tại Tô Tam Lang lại vì Triệu thị ngỗ nghịch Vương thị, đây thật đúng là thời cơ tốt. Trong lòng Lý thị vui như nở hoa, nhưng trên mặt lại là vẻ mặt sợ hãi, dọc theo đường đi bà ta còn tự mình làm rối tóc, khóc sướt mướt, chạy tới ruộng xa xa đã khóc hô to: "Cha, Đại Lang, nhị đệ, các ngươi mau trở về xem một chút đi, tam đệ hắn đánh nương".