Chương 1: Như nhi chào đời

“Đại tẩu, có thể nói với nương một tiếng, cho muội uống chén nước đường, muội thật sự không còn sức để sinh…”

Triệu thị nằm trên giường mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút máu, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, áp sát vào mặt, vẻ mặt khẩn cầu nhìn nữ nhân đứng cao cao tại thượng bên giường bà.

Bụng Triệu thị sưng to sắp sinh, nhưng bà đã sinh một ngày một đêm, sớm đã sức cùng lực kiệt, giờ phút này, ngay cả khí lực giơ tay cũng không có, bà biết rõ, nếu như không ăn chút gì, đứa nhỏ này, bà không thể sinh ra được.

"Đệ muội, muội không phải là làm khó tẩu sao? Không phải muội không biết tính tình nương của chúng ta như thế nào, nếu như muội sinh ra tam đệ, muội muốn uống nước đường nương có thể không cho sao? Muội dùng sức thêm một chút, nhanh chóng sinh ra đi, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt."

Lý thị rất khó xử nói với Triệu thị, nếu không phải Nhị đệ muội Chu thị về nhà mẹ đẻ, việc đỡ đẻ cho Triệu Thị sẽ không rơi trên đầu bà, sinh một ngày một đêm cũng không sinh ra được, xui xẻo muốn chết. Trong bụng, nhất định là đòi nợ, còn chưa ra đời đã giày vò nửa cái mạng Triệu thị.

Bây giờ là vụ thu hoạch mùa thu tháng 8, cả nhà đã ra đồng. Mẹ chồng Vương thị ngủ trưa ở chính phòng, sáng sớm đã nói, không sinh thì đừng đi quấy rầy bà ta, Vương thị không phải người dễ ở chung, Lý thị thì không muốn nhìn sắc mặt mẹ chồng.

Ánh mắt ghê tởm của Lý Thị nhìn thoáng qua, trong lòng Triệu thị đầy tiệc vọng.

Triệu thị nuốt một ngụm cổ họng khô khốc, khẩn cầu nói: "Đại tẩu, tẩu có thể rót cho muội một bát nước được không? Làm ơn đi."

Lý thị trợn trắng mắt, không kiên nhẫn nói: "Vậy muội cứ đợi đi, tẩu đi nhà xí đổ bỏ cho muội." Sau khi nói xong, Lý thị xoay người rời đi, vừa đi vừa lấy tay bịt mũi, trong miệng nói thầm "Thối muốn chết".

Lý Thị mở cửa đi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại khiến căn phòng đột nhiên loé sáng trong nháy mắt rồi trở nên tối ôm. Triệu Thị khó nhọc đưa tay lên sờ bụng, nước mắt giàn giụa.

Lý thị vừa đi, nửa canh giờ cũng không thấy trở về. Trong khoảng thời gian này, Triệu Thị phải chịu nhiều cơn đau đẻ, nhưng bà không còn chút sức lực nào. Khi chuyển động trong bụng ngày càng nhỏ dần, lòng của bà cũng dần lạnh giá.

Lúc này, cửa bị đẩy ra. Trong mắt Triệu thị một lần nữa nhen nhóm hy vọng, run giọng hô:

“Nương, là con đây, Nương không sao chứ?” Tô tam muội nhẹ giọng đi đến bên giường, lo lắng nhìn Triệu thị.

Triệu thị nghe thấy là giọng nói của nữ nhi, trong lòng có chút bi thương, bà biết Lý thị một hai canh giờ nữa sẽ không đến. Bà chỉ có thể dựa vào chính mình sinh con.

“Tam muội, đi rót chén nước cho nương. Không cần sợ, nương không có việc gì.” Triệu thị yếu ớt nói, bà không thể ngã xuống, nếu bà ngã xuống hài tử của bà phải làm sao bây giờ.

Trong mắt Tô Tam Muội tràn đầy lo lắng và sợ hãi, nhưng vẫn là......Nghe lời chạy ra ngoài, dùng bát múc cho Triệu thị một chén nước lạnh, cẩn thận từng li từng tí đỡ Triệu thị uống.

Triệu thị uống chút nước, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nào, tam muội đến, ấn bụng nương, nương bảo ấn mạnh thì con đẩy xuống..................". Bà không có khí lực, căn bản không có khả năng tự mình sinh hạ hài tử, Lý thị đỡ đẻ cho bà đi rồi sẽ không quay lại, sự chuyển động của hài tử trong bụng dần dà ít đi, bà biết mình phải lập tức sinh ra hài tử, hài tử này mới có thể sống.

Tô Tam Muội mới sáu tuổi, bởi vì gầy yếu, sức lực cũng không lớn, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên bụng Triệu thị, lập tức run rẩy rút về, nàng mang theo nức nở nói: "Nương, con không dám."

Triệu thị chảy nước mắt, hít một hơi kiên định nói: "Tam Muội, con làm được, chỉ có con mới có thể cứu mạng nương, đến đây đi, dùng sức lực mạnh nhất của con đẩy xuống.

Cơn đau chuyển dạ ập đến khiến toàn thân Triệu thị phát run, nhưng bà sợ Tô Tam Muội không dám đẩy, cho nên bà chịu đựng đau đớn lại run rẩy nói: "Tam muội, con không dám, nương sẽ chết a..."“Không muốn, con không muốn nương chết, con muốn nương sống...”

Tô tam muội nhắm mắt lại, dùng sức đẩy bụng Triệu thị. Triệu thị cũng súc lực dùng sức, cơn đau dữ dội trong cơ thể khiến bà hét lên:

"A --“.

Khi cơ thể nhẹ đi, Triệu thị mất đi sức lực trong nháy mắt mất, khó nhọc thở hổn hển nói: "Tam muội...... Nhìn xem là muội.....”

Tô tam muội bị dọa sợ, ngơ ngác đứng một hồi lâu không nhúc nhích. Cửa bên ngoài bị đẩy ra, Lý thị vội vàng đi vào.

"Tam đệ muội xin lỗi, tẩu vừa rồi có chút đau bụng, tẩu cho rằng nhất thời đệ muội sẽ không sinh được, thật không ngờ đến lúc này lại sinh.. Để tẩu xem nam oa hay nũa oa, Lý thị vừa nói, vừa đi tới bên giường xốc chăn lên.

Triệu thị đau lòng, lúc này bà căn bản không trách Lý thị, bà chỉ muốn biết giới tính đứa nhỏ. Lý thị quay đầu nhìn bà, trong ánh mắt mang theo ý cười nói: “Tam đệ muội, chúc mừng đệ muội nha, lại có thêm một nữ nhi”.

Ánh mắt chờ mong của Triệu thị nháy mắt có chút ảm đạm, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt. Lý thị thì vui tươi hớn hở bế hài tử lên, tùy ý lau chùi cắt cuống rốn xong lấy quần áo cũ bọc lại rồi vỗ vào mông bé gái. “Oa——”. Tiếng bé gái khóc nỉ non liền vang lên.

Lý thị đặt đứa nhỏ xuống bên cạnh Triệu thị cười nói: “Tam đệ muội, muội nghỉ ngơi cho tốt, tẩu đi báo tin vui cho nương." Nói xong, Lý thị không thèm liếc Triệu thị một cái, xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng chẳng mấy chốc chỉ còn lại Triệu thị và Tô tam muội vẫn đứng ở bên giường, nàng nhìn ánh mắt trống rỗng của Triệu thị cực kỳ sợ hãi, nàng khóc nức nở hô một tiếng.

Triệu thị không đáp.

Âm thanh Tô tam muội yếu ớt: "Nương, con sợ......”

Ánh mắt trống rỗng của Triệu thị mới có thần thái, nước mắt không còn. Giọng Triệu thị nghẹn ngào, tràn đầy tuyệt vọng, sinh một nữ nhi, một nhà của bà sẽ không có ngày tốt, bốn đứa hài tử của bà, lão đại ngốc, lão nhị bị sốt trở thành ngốc, hai nữ nhi khỏe mạnh, nhưng nữ nhi ở trong mắt mẹ chồng vô dụng a.

"Nương đừng khóc, tam muội sẽ chăm sóc tốt cho muội muội." Tô tam muội quỳ gối trước giường, ôm tay Triệu thị nói.

Triệu thị quay đầu nhìn thoáng qua tứ nữ nhi mới sinh ra, mũi Triệu thị vô cùng cay nóng, nước mắt không kiềm được chảy xuống, sinh nữ nhi, bà bà khẳng định không thích, bà cũng sẽ không cho hài tử ăn ngon, nói không chừng một ngụm sữa cũng không có, nữ nhi này, chỉ sợ là nuôi sống không nổi.

Tiểu khuê nữ vừa rồi bị đánh khóc vài tiếng thì yên tĩnh lại, giờ phút này cũng không ngủ, mà mở to hai mắt tựa hồ đang nhìn bà.

Mười tháng mang thai, nghĩ đến lòng bà đau như cắt, kiếp trước nhất định bà là tội nhân tội ác tày trời, cho nên đời này ông trời đã trừng phạt bà như thế này.

“Thật sự rất vô dụng khi sinh ra một nữ hài tử. Nếu ta là nàng ta, ta sẽ xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu chết.”

"Nhà Tô gia của ta, tại sao lại cưới một ngôi sao tai họa như vậy? Chuyên môn đẻ trứng cong!”. Từ phía bên kia phòng chính, tiếng trách mắng của Vương thị thật khó nghe.

Thật sự rất khó nghe.