Chương 7: Nấu ăn

" Đùng ! "

Một kích vào đầu trong tưởng tượng cũng không có tới. Bùi Chân mở to mắt, cùng ánh mắt của thiếu niên chạm vào nhau.

Bóng rổ rớt xuống mặt đất, rồi chậm rãi lăn xa.

Những người khác trợn mắt há mồm: " Cậu ta từ chỗ nào chạy tới vậy. "

" Lúc cậu ta vung tay lên chắn bóng rổ bộ dáng thật đẹp trai. "

" Đúng vậy tay chân nhanh nhẹn ! Quá chuẩn xác ! "

Chương Tiến nhìn vào đôi mắt không cảm xúc của Lê Khí, chỉ thấy cậu cúi xuống nhặt lên bài thi rơi trên mặt đất rồi chậm rãi đi xa.

Người này hắn biết,là Toán học đội trưởng , bình thường lạnh nhạt ít nói, cơ bản không có việc gì làm cậu ta chú ý.

Vậy tại sao cậu ta lại ở chỗ này? Còn chắn bóng giúp Bùi Chân ?

Cố Tinh Hải cũng vừa đuổi tới, thở hổn hển hỏi Bùi Chân: " Cậu không sao chứ ? "

Bùi Chân cũng không có trả lời hắn, trong đầu óc đều là:

Lệ Khí vừa giúp cô chắn cầu ?

Muốn gϊếŧ chết cô vai ác nam phụ lại sẽ giúp cô chắn bóng ???!

Mặt trời mọc hướng tây !

Cố Tinh Hải vươn năm ngón tay vẫy vẫy trước mắt Bùi Chân: " Ê, sợ đến choáng váng ? "

Hắn thấy trong tay Bùi Chân còn cầm chặt hộp bánh kem, nghĩ cô chỉ vì đưa cho mình bánh kem mà thiếu chút nữa bị bóng đánh trúng.

Cố Tinh Hải đọng lòng trắc ẩn, nghĩ thầm hôm nay sẽ đại phát từ bi mà nhận lấy. Như vậy cũng coi như xin lỗi Bùi Chân.

Hắn ho nhẹ , trên mạt ửng đỏ, mất tự nhiên mà chỉ vào hộp bánh: " Cái kia... là cậu làm cho tôi sao ? "

Chỉ thấy Bùi Chân mắt nhìn thẳng vào phía sau hắn, vẻ mặt mờ mịt giống như không nghe dược lời hắn nói.

" ... "

Chương Tiến ở một bên, thấy Cố Tinh Hải từ sân bóng rổ chạy lại đây, cho rằng hắn chính là người đã ném bóng rổ. Đã thế còn không biết xấu hổ mà hỏi Bùi Chân muốn bánh kem, trong lòng ngay lập tức khó chịu: " Cậu mặt thật dày. "

" ??? "Cố Tinh Hải mặt đầy dấu chấm hỏi, hắn cảm thấy chính mình thật oan ức.

Lúc Bùi Chân bước vào phòng học, các bạn học khác cũng từ các lớp tài năng trở về, ở chỗ ngồi thu thập cặp sách chuẩn bị tan học. Mà Lê Khí cũng đang ngồi tại chỗ đọc sách, thấy cô tới, ngón tay đang lật sách khẽ dừng một chút.

Diêu Băng ngửi thấy mùi bánh kem, bổ nhào lên người Bùi Chân ngửi tới ngửi lui, giống như một con chó săn, ánh mắt tỏa sáng:

" Mùi gì vậy? thật thơm ! "

" Mình làm bánh kem, ăn không ? "

" Có mình vừa mới chạy điền kinh mười vòng ! Sắp chết đói ! Có thể ăn cả một con trâu ! " Diêu Băng mở hộp bánh kem ra, tấm tắc hai tiếng : " Làm thật đẹp mắt, đáng tiếc vẫn phải vào bụng ta. "

Cô ấy ăn một miếng, cao giọng khen ngợi: "Bánh này cũng quá ngon đi ! "

Được bạn tốt khích lệ, Bùi Chân có chút đắc ý, đem bánh kem trong tay chia cho các bạn học, thu hoạch một đợt hảo cảm. Ngồi ở tổ ba Cố Tinh Hải toàn bộ quá trình dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn cô, nhưng người ta từ đầu đến cuối không cho hắn một ánh mắt, hắn đành phải yên lặng an ủi chính mình: " Mình là diễn viên, phải khống chế cân nặng. "

Một màn này bị Lê Khí nhìn thấy, hắn như suy tư điều gì.

Cố Tinh Hải biểu hiện rõ ràng như vậy, tại sao Bùi Chân lại không cho hắn ta bánh kem ?

Cô ấy không phải rất thích Cố Tinh Hải sao ? Thích đến toàn trường đều biết, thích đến vì một phần kí tên mà cùng với nữ sinh khác đánh nhau.

Tại sao trong khoảng thời gian này không nghe cô ấy nhắc đến Cố Tinh Hải.

Lúc trước cô ấy lại trong một ngày có thể nhắc quá một trăm lần mà không chán.

Nhưng mà ___ Bùi Chân thích ai thì liên quan gì đến hắn.

Hắn muốn làm rõ ràng chỉ là thân phận thật sự của Bùi Chân mà thôi.

Lệ Khí rũ mắt, phát hiện sách dừng lại ở trang mà hắn đọc từ lúc Bùi Chân đi vào, hắn không đọc vào một chữ.

Thiếu niên có chút ảo não, dùng sức khép sách vở lại, đi ra khỏi phòng học.

Hiện tại là thời gian tan học, chủ nhiệm lớp đang dặn dò mấy bài tập. Không đến mười phút, ngoại trừ các bạn trực nhật ra thì trong lớp đều đi hết. Bùi Chân nhìn thiếu niên chỗ ngồi, hắn cặp sách còn ở đó, nhưng không biết người đã đi đâu.

Cô không nghĩ xen vào việc của người khác, ra khỏi phòng học, đi xuống cầu thang, ngay tại ngã rẽ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Chỗ rẽ vị trí hẻo lánh, nếu không phải gần đây Bùi Chân hay nhìn thấy Lê Khí, thì nhất định không phát hiện ra hắn.

Thiếu niên ăn mặc sạch sẽ áo thun, đứng ở cuối hành lang lầu hai, một người nữ sinh đứng trước hắn, đúng là vừa tham gia tiết học nấu ăn Triệu Cẩn.

Bùi Chân có chút tò mò, lén lút trốn đến sau cầu thang muốn nghe lén hai người nói chuyện.

Cô vừa động thân mình, Lê Khí đã cảnh giác nhìn qua, phát hiện ở góc tường một phần đồng phục màu xanh thì thu hồi ánh mắt.

Triệu Cẩn giọng nói nũng nịu: Lê Khí, mình thích cậu. "

Lê Khí lạnh lùng nhướng mày, chờ cô ta nói tiếp.

" Cậu có thể cho mình một cơ hội được không ? Triệu Cẩn ngượng ngùng ngước mắt lén nhìn hắn.

Thiếu niên thanh âm lạnh lùng không cảm xúc: " Cậu thích tôi cái gì ? "

" ? " Triệu Cẩn sửng sốt, nghĩ nghĩ đáp: " Cậu lớn lên thật soái, thành tích lại tốt..."

" Vậy sao ? " Lê Khí lộ ra nhàn nhạt trào phún: " Thật nông cạn. "

" Cái gì ? " Triệu Cẩn sắc mặt biến đổi.

" Tôi rất tò mò, là ảo giác nào đã cho cậu cảm giác tôi coi trọng cậu ? " Thiếu niên rũ mắt, ngữ khí thấp vài phần.

Cao nhất vừa mới vào học năm ấy, rất nhiều người bị vẻ bề ngoài và thành tích của hắn mê hoặc, từng đoàn tới thông báo. Hắn bị quấy nhiễu, tuyên bố " Chỉ số thông minh dưới một trăm bốn mươi không đáng cân nhắc ." Từ đó số người thổ lộ lập tức giảm xuống.

Nhưng có những người vẫn không từ bỏ ý định, không tự mình hiểu lấy, như người trước mặt này.

Triệu Cẩn từ ngạc nhiên chuyển thành thẹn quá hóa giận, cô ta cắn răng: " Lê Khí, cậu đừng cho là mình không biết, mình đều nghe Bùi Giai nói, cậu..."

Thiếu niên lạnh lẽo đôi mắt nhìn đến, Triệu Cẩn theo bản năng ngậm miệng lại, không tiếp tục nói tiếp.

Nhìn xem, chỉ cần hắn bày ra chút con người thật của mình, nữ sinh một phút trước còn nói thích hắn lập tức thay đổi sắc mặt.

Một khi cho họ nhìn xem những nội tâm âm u, cố chấp, đáng sợ suy nghĩ thì họ còn thích hắn sao ?

Ngay cả hắn đều không thích chính mình , người khác sao lại thích hắn được.

Cho nên cút đi, cút càng xa càng tốt.

Lê Khí không có hứng thú nói chuyện với Triệu Cẩn, nhìn đến thiếu nữ đang trốn ở góc tường, cô như con thỏ nhảy dựng lên, hoảng sợ mà chạy xuống cầu thang,

" ... "

Thì ra Bùi đại tiểu thư thích nghe lén người khác.

Lê Khí cười lành một tiếng, trở lại phòng học, tính toán sửa sang lại cặp sách đi về, bỗng nhiên dừng lại.

Hắn nhìn thấy trong ngăn bàn mình là một hộp bánh kem.

Thiếu niên ánh mắt sâu thẳm, cầm lấy bánh kem, tròng mắt như đang giằng co cái gì.

Lê Khí ánh mắt lấp lánh, không biết suy nghĩ cái gì.

Hắn vươn ra ngón tay, chậm rãi mở ra hộp bánh. Bánh kem bơ Bùi Chân trang trí thành con cừu nhỏ đáng yêu, còn dùng hai viên chocolate làm thành đôi mắt. Không biết là cố ý hay vô tình run tay, chocolate tương đối gần nhau, nhìn qua chính là một con cừu với chỉ số thông minh không cao nhưng lại mập mạp ngốc manh.

Hắn nhìn xung quanh bốn phía, trong phòng học ngoài hắn thì không còn ai khác. Hắn chăm chú nhìn một hồi lâu, do dự mà cắn một ngụm bánh kem.

Bơ hòa tan trong miệng, thiếu niên nhíu mày, thì ra hương vị lại ngọt như thế.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn ăn bánh kem.

Lúc năm tuổi, hắn từng bị mẹ đuổi ra khỏi cửa, ăn mặc quần áo mỏng manh, gặp phải nhà hàng xóm từ bên ngoài về. Tên nhóc cùng tuổi với hắn đầu đội mũ sinh nhật, tay trái nắm tay ba , tay phải kéo tay mẹ, nhảy nhót đi lên lầu. Ba hắn trong tay cầm một hộp bánh kem, ôn nhu nói với con trai: " Chờ lát nữa chúng ta hát xong thì ăn bánh kem nha. "

Sau đó ông ta nhìn đến chỗ hắn đứng, ý cười đọng lại trên mặt. Vợ chồng hai người không nói gì, lập tức mang con trai vào nhà rồi đóng cửa.

Chỉ trong chốc lát, trong nhà truyền đến âm thanh ca hát vui vẻ. Mà hắn lại như trước chân trần đứng ở ngoài cửa, đói bụng, chờ đợi mẹ hắn " Đại phát từ bi " cho hắn vào nhà.

Sau mẹ hắn hút ma túy bị bắt, hắn bị đưa vào cô nhi viện, tất nhiên vẫn sẽ có những mạnh thường quân đưa tới bánh mì bánh kem. Nhưng nhiều hài tử như vậy sao chia đủ ? Chỉ có người nào miệng ngọt chủ động thì được chia cho, còn lại thì không có. Lê Khí không muốn giống như mấy con khỉ nhảy nhót xin xỏ, nên mỗi lần đều đứng trong góc nhìn người khác.

Mười bốn tuổi, cơ thể bắt đầu phát triển, bị viện trưởng đưa cho một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, viện trưởng nịnh nọt người nọ, nói đây là hài tử xinh đẹp nhất viện họ. Người kia chính là Bùi Hồng Đạt, hắn đem Lê Khí tới Bùi gia, nói hắn sau này phải ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không lo ăn lo mặc. Nhưng việc mà Bùi Hồng Đạt muốn hắn làm...

Nghĩ tới đoạn thời gian đó, Lê Khí ánh mắt lạnh vài phần.

Trên phần hộp đóng gói bánh kem còn dán một tờ giấy ghi chú, Lê Khí cầm lên xem, mặt trên viết: Hôm nay cảm ơn cậu.

Bùi Chân chữ viết thanh tú, ngay ngắn, Lê Khí nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lấy từ trong ngăn kéo của Bùi Chân một quyển vở bài tập.

Hắn nhìn trang thứ nhất, đó là bài tập hồi khai giảng, khi đó Bùi Chân chữ viết vừa nhỏ vừa tròn, cùng hiện tại hoàn toàn không giống nhau.

Nếu thiếu nữ thay đổi là vì ngụy trang thì tại sao chữ viết đều thay đổi ?

Lê Khí càng cảm thấy kì quái

Lòng hiếu kì một khi bị gợi lên thì sẽ giống như cỏ dại, từ từ mọc lan ra.

___

Lê Khí trở lại Bùi gia thì trời đã tối.

Hắn để cặp sách xuống phòng bếp, người hầu đang chuẩn bị rửa chén, thấy hắn tới nhanh chóng cởi bao tay ra ném trước mặt Lê Khí, âm dương quái khí: " A, ta tưởng là vị thiếu gia nào chứ. "

Lê Khí vẫn không để ý , đi đến trước bồn rửa chén.

Người hầu kia thấy bình bị ngó lơ, tức giận nói: " Rửa bát xong thì cũng không có cơm ăn đâu, đồ ăn thừa đều đã bị đổ hết, muốn ăn thì đến trước mặt phu nhân mà nói. "

Cô ta còn muốn công kích Lê Khí vài câu, bỗng nhiên nghe được một thanh âm lạnh lùng: " Xin lỗi. "

Thiếu niên vốn dĩ đang cúi đầu rửa chén, quay đầu lại nhìn đến Bùi Chân đang đứng ở cửa.

Thiếu nữ đã thay đồng phục, mặc một bộ áo ngủ màu hồng nhạt, làm khuôn mặt trắng nõn càng thêm xinh đẹp. Nhưng sắc mặt cô lại không vui, bình tĩnh nhìn chằm chằm người hầu kia.

Người hầu không thể tưởng tượng, nghĩ thầm không phải Bùi Chân rất ghét Lê Khí sao ? Bây giờ đây là đang giúp hắn ?

Bùi Chân ngữ khí lại tăng thêm, bắt người hầu mở miệng: " Cô, xin lỗi Lê Khí . "

Xem ra là nghiêm túc.

Người hầu vốn dĩ có chút hoảng sợ, nhưng lại nghĩ cô tại đây cũng không phải là người được sủng ái ! Có gì phải sợ ! Bùi lão gia chỉ nghe phu nhân và nhị tiểu thư, lại rất chán ghét con gái vợ trước.

Nghĩ như vậy, giọng cô ta tự tin vài phần: " Tôi tại sao phải xin lỗi? "

Bùi Chân bị bộ dáng đúng tình hợp lí làm tức giận cười: " Tại sao phải xin lỗi ? Cô hình như quên mất thân phận của mình. Là một người hầu dĩ hạ phạm thượng, mạo phạm chủ nhân, đương nhiên phải xin lỗi cậu ấy."

Người hầu khinh thường: " Cậu ta là chủ nhân ? Cậu ta chỉ là một ..."

" Im miệng ! " Bùi Chân tức giận, gằn từng chữ: " Cô bị đuổi việc ! "

Đuổi việc ? Người hầu hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm, cô ở Bùi gia làm suốt mười năm, không có công lao cũng có khổ lao, hiện tai bị một cái không được sủng ái tiểu thư há miệng nói đuổi việc ?

Người hầu tức giận, cởi bỏ tạp dề, lớn tiếng hét lên: " Cô dựa vào cái gì đuổi việc tôi ? Cô không trả tôi tiền lương ! Cô nghĩ cô là ai ? "

Nói được một nửa, cổ tay bỗng bị giữ lại.

Là Lê Khí.

Thiếu niên ánh mắt lạnh băng, bóp chặt cánh tay của người hầu, thấp giọng nói: " Tiếp tục nói. Ân ? "

Cao gầy dáng người, khuôn mặt tuấn mĩ cùng với lạnh lùng hơi thở, như là ác ma bò ra từ địa ngục.

Người hầu cả người thịt mỡ run lên, rút tay ra chạy nhanh rời khỏi phòng bếp: " Tôi,tôi muốn nói cho phu nhân. "

Phòng bếp an tĩnh trở lại, thiếu niên nhìn Bùi Chân một cái, không nói một câu trở lại bồn nước tiếp tục rửa chén.

Bùi Chân đứng phía sau hắn,nhỏ giọng nói: " Cậu không cần rửa. "

Lê Khí không trả lời cô, kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay thon dài, trắng nõn có thể nhìn thấy gân xanh. Động tác trên tay không dừng, thuần thục nhanh chóng rửa bát.

Bùi Chân chua xót, không biết trước kia đã bao nhiêu lần bụng đói rửa bát.

Cô cố chấp: " Lê Khí,cậu không cần làm những việc này. "

Thiếu niên sững lại, sao nghe giọng nói lại có chút ủy khuất nhỉ ? Nếu muốn ủy khuất thì cũng là hắn mới đúng.

Hắn không quay đầu lại, chỉ nghĩ nhanh chóng rửa bát rồi về phòng.

" Ừm... Cậu chua ăn cơm chiều đúng không ? Mình cũng chưa ăn. Nấu chút gì đó rồi cùng ăn đi. " Bùi Chân chạy đi mở ra tủ lạnh: " Có cà chua, còn có thịt bò, vậy nấu mì thịt bò sốt cà chua đi. Cậu ăn không ? "

Ma xui quỷ khiến Lê Khí lại gật đầu.

" Vậy được. " Bùi Chân con mắt sáng lấp lánh vui vẻ chuẩn bị nấu ăn.

Lê Khí còn đang rửa chén, nhưng vẫn có thể cảm nhận được động tác của cô, Bùi Chân tay chân nhanh nhẹn mở gas nấu nước mì, hầm thịt bò viên, lột da cà chua... Mọi việc không giống như Bùi Chân trước kia.

Thật mâu thuẫn.

Mười phút sau hắn rửa xong chiếc bát cuối cùng, Bùi Chân đã đứng trước bàn đợi hắn.

Mặt nóng lên, hơi nước mờ mịt trong không khí , nhìn Bùi Chân thật mông lung, không rõ mặt.

Hắn lau khô tay, chậm rãi đi tới.

Tới Bùi gia ba năm, hắn lần đầu tiên ở chỗ này dùng cơm.

Cuộc đời này, cũng là lần đầu tiên có người vì hắn nấu cơm, tâm tâm niệm niệm chờ hắn.

Edit: Nguyệt Nguyệt