Chương 8: Kinh hỉ

Cô nấu mì thịt bò cà chua rất nhiều, ba bốn người cũng ăn đủ. Cô cầm một cái chén, lấy cho Lê Khí một bát đầy, trên mặt phủ kín cà chua cùng thịt bò, còn có một cái trứng lòng đào.

Bùi Chân đi đến bên cạnh hắn: " Ăn nhiều một chút. "

Cô thật ra đã ăn cơm chiều, vừa rồi chỉ là một cái cớ.

Lê Khí xem cô chỉ ăn một bát nhỏ, từng đó đứa trẻ năm tuổi đều ăn không đủ no.

Nhưng hắn thật đói bụng, không có hứng thú xen vào chuyện người khác, liền cúi đầu ăn mì.

Bùi Chân ăn từng sợi mì, trộm ngắm hắn. Thiếu niên ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt lãnh đạm, ngay cả lông mày đều cự người ngàn dặm. Hắn ăn mì động tác ưu nhã, rất nhanh đã ăn xong một chén.

" Ăn tiếp một chén ? " Bùi Chân đứng dậy, muốn lấy cho hắn thêm một chén.

Lê Khí tay né tránh, Bùi Chân tay không cầm được gì.

" ... "

Lê Khí: " Tôi tự mình lấy. "

Bùi Chân đành phải ngượng ngùng ngồi xuống. Nhưng có thể cùng Lê Khí ăn mì đã là đột phá rất lớn rồi.

Bùi Chân thấy mọi chuyện xảy ra theo phương hướng tốt đẹp, cô quyết định sẽ không ngừng cố gắng: " Thật ra mình cũng không thích cùng mấy người kia ăn cơm chiều. Sau này có thể cùng cậu ăn cơm sao ? "

Lê Khí hơi dừng động tác, đôi mắt màu hổ phách nheo mắt nhìn cô.

Bùi Chân có chút hoảng loạn: " Mình tuyệt đối sẽ không hạ độc. "

" ... "

" Cậu nếu không muốn thì cũng không sao... " Cô tìm cho chính mình bậc thang lùi lại.

" Được. " Lê Khí trả lời rất lưu loát.

Bùi Chân hơi ngạc nhiên, đây là chuyện vui nhất mà cô trải qua từ khi vào thế giới này.

Có thể không vui sao ? Đồng ý ăn cơm cùng cô, tức là Lê Khí không còn ghét cô như trước nữa. Thành công bước đầu tiên,từ từ suy nghĩ, chậm rãi xoay chuyển hình tượng của cô ở trong lòng Lê Khí. Sau này Lê Khí có trả thù thì cũng se nhớ lại vài bữa cơm này đi.

Cô biết Lê Khí là một người ân oán rõ ràng.

Bùi Chân trong lòng chậm rãi tính toán, bên này Lê Khí cũng có chính mình tâm tư.

Hắn tò mò thân phận của Bùi Chân.

Vừa rồi lúc ăn mì, hắn vẫn luôn âm thầm quan sát cô.

Hắn lúc trước trong lúc vô tình nhìn thấy, trên cổ của Bùi gia đại tiểu thư có một nốt ruồi màu nâu, mà thiếu nữ trước mặt cũng có.

Lê Khí trong lòng lạnh lẽo.

Hắn lúc trước từng nghĩ Bùi Chân có thể có một người chị em gái song bào thai..

nhưng dù giống nhau thế nào cũng không thể nốt ruồi đều giống nhau như đúc.

Vậy chỉ có hai khả năng.

Cô là Bùi chân hoặc một người khoác lên ngoại hình của Bùi Chân mà thôi.

Dù cô là ai thì hắn cũng không có một chút hảo cảm.

Bùi Chân đang vẻ mặt thỏa mãn ăn mì, bỗng nhiên thấy thiếu niên đứng dậy rời đi, chỉ chừa cho cô một bóng lưng thon gầy.

" ? "

Bùi Chân khó hiểu, lại làm sao vậy ?

Mỗi ngày không thể vui vẻ ăn một bữa hay sao ?

Thôi, không thẻ yêu cầu quá cao, người ta vẫn đang xem mình là kẻ thù mà, hiện tại có thể cùng ăn cơm đã là không tồi.

Thiếu niên không vui cũng không ảnh hưởng tới Bùi Chân, cô vui vẻ mở ra Weibo quyết định ghi lại thời khắc này.

Cô chụp bát mì cà chua thịt bò đăng lên mạng, ghi chú:

[ Cùng cậu ấy ăn cơm, thành công ! ]

Không bao lâu đã có người chạy vào bình luận:

[ Thật lợi hại, cố lên ! ]

[ nhìn ngon quá ! ]

[ Nhìn bác chủ là người có nghị lực nha, chúc bác chủ thành công theo đuổi cậu ấy ! ]

Còn có bình luận khác:

[ Bác chủ, cậu thích cậu ấy hả ? ]

Mọi người hình như hiểu lầm cô muốn theo đuổi Lê Khí, Bùi Chân không có phản bác, cũng không thể nói: " Xin chào mọi người, tôi là người xuyên không, hiện tại đang xoát vai ác hảo cảm, mong mọi người giúp đỡ. " được ?

Cô đâm lao đành phải theo lao, nghĩ nghĩ trả lời:

[ Đúng vậy. ]

___

Tiết này là tiết toán, trung niên lão sư bưng chén trà đi vào phòng học, chuẩn bị phát thành tích bài thi trắc nghiệm.

Ông đứng trên bục giảng, vừa nhấp một ngụm trà, cầm lấy một bài thi: " Diêu Băng, 79 ! "

Diêu Băng vẻ mặt đau khổ đi lên lấy bài thi, khi trở về quay đầu cùng Bùi Chân oán giận: " Vì sao không có thi thể dục, nếu có lão nương nhất định đứng thứ nhất ! "

Bùi Chân nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy: " Mình hiểu mà . "

Cô cũng rất khẩn trương, trước kia thành tích mỗi môn thi đều không tồi,duy nhất môn toán thì mỗi lần phát huy không ổn định.

Đây là lần đầu tiên thi cử ở thế giới này, Bùi Chân muốn một con điểm thật đẹp, cũng coi như là có một bắt đầu cuộc sống mới thật tốt.

Toán học lão sư tiếp tục thông báo:

" Cố Tinh Hải, 97 điểm ! "

Cố Tinh Hải mặt mày rầu rĩ nhận lấy bài thi, lão sư nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn thì sâu kín bổ một đao: " Không sao, đại minh tinh thành tích toán học không cần quá tốt. Tính toán rõ chính mình đóng mỗi bộ phim đóng bao nhiêu tiền là được. "

Cố Tinh Hải : Cõi lòng tan nát @.@

Kế tiếp là Bùi Chân, lão sư dừng một chút rồi mới thông báo:

" Bùi Chân, 139 điểm ! "

Cả lớp im lặng trong chốc lát, sau đó vỡ òa:

" Gì ? Sao có thể ? Trước kia cậu ta không phải toàn 5 -60 điểm sao ? "

" Bùi Chân thi được 139 điểm. Vậy mình có thể được 931. "

" Cười chết. Thành tích này là của Lê Khí đi. Cho nên cậu ta đổi chỗ ngồi là vì cái này ? "

Toán học lão sư cũng không tin Bùi Chân có thể thi được thành tích như vậy. Tuy rằng gần đây cô có thái độ học đoan chính,bài tssoj làm cũng đầy đủ.

Nhưng 139 điểm ?

Toàn khối cũng chỉ có trên dưới hai mươi người đạt được điểm này đi. Bùi Chân tất nhiên không nằm trong số đó.

Ông cao giọng,viết lên bảng một đề bài tương đối khó, nói với Bùi Chân: " Đề này toàn khối chỉ có vài người làm được, lên bảng viết toàn bộ quá trình giải đề đi. "

Trong lớp không có một thanh âm, mỗi người ánh mắt sáng quắc, chờ đọi Bùi Chân lên bảng.

Thiếu nữ nhìn qua đề bài, rất phức tạp, nhưng lúc trước thi cô đã làm ra nên viết lại một lần cũng không khó.

Dụng ý của lão sư cô biết, nguyên thân thành tích rất kém, giờ cô làm ra điểm cao là ai cũng không tin, cho rằng cô chép bài của Lê Khí.

Có trời mới biết, cô ngồi bên cạnh cậu ta, nhìn cậu ta chỉ dùng nửa giờ đã làm xong bài thi, trong lòng tan vỡ.

Dù cô muốn nhìn Lê Khí, nửa giờ sao nhìn kịp ?

Người so với người, thật tức á.

Lê Khí không hổ là vai ác nam phụ, chỉ số thông minh siêu cao, thiên phú dị bẩm.

So sánh với nam chính, thì Cố Tinh Hải càng giống với mỹ nhân chính trực ôn nhu hơn.

Bùi Chân biết đây là cơ hội để chứng minh, cô bình tĩnh đứng dậy đi lên bảng.

Diêu Băng ở dưới chỉ biết chắp tay cầu nguyện, Cố Tinh Hải cũng ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn Bùi Chân.

Lê Khí một nửa cơ thể chìm vào trong bóng tối, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nheo lại, hứng thú nhìn bóng lưng thiếu nữ.

Hắn biết,toàn bộ quá trình làm bài thi,Bùi Chân nghiêm túc làm đề, căn bản không có xem bài thi của hắn.

Nếu là Bùi Chân thì sẽ không bao giải ra mấy đề toán đó. Nhưng hiện tại cô có thể ở trước lớp giải đề, từng nét bút lưu loát.

Nếu cô không phải là Bùi Chân, vậy chỉ còn một khả năng khác___

Nếu cô là quỷ hồn, bám vào thân thể của Bùi Chân___

Quỷ này nhất định không ngu ngốc.

Ba phút sau, Bùi Chân vỗ vỗ tay, nhìn về phía lão sư đang ngây người: " Em đã làm xong, có cần giảng cho mọi người nữa không ạ ? "

" ... " Toan học lão sư há miệng thở dốc, cào cào cái ót không có mấy sợi tóc: " Em đi xuống đi. "

" Dạ , cảm ơn." Bùi Chân quay về chỗ ngồi trong sự kinh ngạc của mọi người.

Diêu Băng quay đầu cùng cô đập tay: " Chân Chân, sau này môn toán của mình dựa vào cậu ! "

" Được a, nhưng cậu phải mời mình chầu trà sữa nhé ! "

Diêu băng hào sảng vỗ ngực: " Không thành vấn đề, không thành vấn đề.Mình nhận thầu mời cậu trà sữa trong học kì này ! "

Bùi Chân cong cong con mắt, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhìn vừa nghịch ngợm vùa xinh đẹp.

Toàn phòng học xôn xao.

" Không ngờ, cậu ấy giải ra được ! "

" Mình xem đề này không hiểu cái gì, mình không còn thuốc chữa ? "

" Đáng chết, cậu ta có bao nhiêu điều kinh hỉ mà chúng ta không biết ? "

Toán học lão sư ho khan vài tiếng, muốn tìm về quyền chủ động: " Được rồi, bài tiếp theo, Lê Khí 150 điểm ! "

Trong lớp cũng không có phản ứng gì, mọi người đều quen vị này điểm số mãn phân. Nếu Lê Khí làm bài được 149 điểm thì bọn họ mới kinh ngạc hắn phát huy thất thường.

Thiếu niên đứng dậy, đi lên bục giảng.

Hắn như bình thường nhận bài , mặt không biểu tình.

Toán học lão sư trong lòng cảm thán, đây là một hạt giống tốt, không đi thi toán quốc gia thì thật đáng tiếc. Nếu hắn đi, bảo đảm có thể được giải nhất, ông cũng đạt được danh hiệu giáo viên ưu tú,cuối kì còn được nhận tiền thưởng, ông có thể mua bộ trà cụ, cần câu...

Đang đắm chìm trong ảo tưởng thì lão sư lại muốn tranh thủ một chút: " Ngươi suy xét tham gia đi ? Có khó khăn gì có thể cùng lão sư nói... "

" Lão sư. " Lê Khí đánh gãy lơi nói của ông, ngữ khí lễ phép lại xa cách: " Em đã nói rồi, em không có thời gian đi. "

" Vậy thôi." Toán học lão sư đặc biệt bi thương.

Cần câu cá, trà cụ... Không được thứ gì.

Thiếu niên về chỗ ngồi xuống, rũ mắt, lông mi như cánh bướm, nhẹ nhàng phẩy phẩy, làm người ta không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Toán học lão sư nhắc tới làm Bùi Chân nhớ ra, ngày Lê Khí cảm mạo hôn mê, trong tay vẫn cầm tờ giấy đăng kí báo danh, sau dó thiếu niên tỉnh dậy vội vã rời đi, tờ giấy kia vẫn còn kẹp ở trong sách. Cô còn tưởng hắn đã quên chứ.

Cô mơ hồ nhớ rõ, trong sách có đoạn thời gian Lê Khí vì không có phí sinh hoạt mà từ bỏ tham gia cuộc thi. Thật ra chỉ cần đạt giải thì sẽ được trường học cấp học bổng, so với 3000 tệ kia thì nhiều hơn bao nhiêu lần. Hơn nữa phần thưởng của cuộc thì này rất cao, đối với tương lai của hắn sau này rất có lợi.

Cuộc thi này là cái lão sư đang nói sao ?

Lê Khí tuy rằng bình thường biểu tình lãnh đạm, không có biểu tình nhưng Bùi Chân cảm thấy cảm xúc của hắn bây giờ đang không tốt.

Rõ ràng, dựa vào thành tích và bề ngoài của hắn thì phải là nhân vật phong vân a.

Lê Khí với cô không giống nhau, không phải năng lực không tốt, , mà là vận mệnh không cho họ trở thành người tốt.

Bệnh của cô, xuất thân của Lê Khí, đều như ngọn núi lớn chắn trước họ, khó có thể vượt qua.

Bùi Chân quyết định giúp hắn một phen.

Sau tiết toán, cô cầm tờ giấy báo danh gõ gõ cửa văn phòng.

" Mời vào. "

Bùi Chân đẩy cửa đi vào thấy toán học lão sư đang mát xa da đầu.

Cô cầm tờ giấy báo danh để trên bàn học.

Toán học lão sư nhìn thấy tên Lê Khí: " Cậu ấy đồng ý tham gia ? "

Bùi Chân lắc đầu: " Cậu ấy còn không có đồng ý. Em muốn giúp cậu ấy đóng phí báo danh, sau đó lại khuyên cậu ấy, lỡ như cậu ấy tham gia thì sao ? "

" Được, được. " Toán học lão sư gật đầu như đảo tỏi: " Em và cậu ấy ngồi cùng bàn, hai người quan hệ chắc là rất tốt, em hãy khuyên cậu ấy. "

Bùi Chân nội tâm phun tào: Lão sư , bọn em không có quan hệ gì cả.

Nhưng ngoài mặt thì mỉm cười gật đầu, nhuyễn manh ngoan ngoãn đáp: " Vâng, lão sư. "

" Bùi Chân ? "

Cô sắp ra khỏi văn phòng thì bị lão sư gọi lại, trong tay đang cầm một tờ báo danh trống: " Khoảng cách cuộc thi còn một tháng, em có muốn thử không? "

Edit: Nguyệt Nguyệt ^.^