Chương 6 : Ý tưởng hoang đường

Ngày hôm qua Diêu Băng nói muốn ăn bánh mì nướng, sáng nay Bùi Chân tốn chút thời gian nướng vài miếng. Phân biệt phết lên bơ đậu phộng, chocolate cùng dâu tây.

Quả nhiên vừa đến phòng ngồi xuống, Diêu Băng liền quay đầu cười hì hì với cô: " tiểu Chân~~~ "

" Tớ có mang theo. " Bùi Chân bất đắc dĩ móc ra một hộp cơm màu hồng phấn, mở ra cho cô ấy xem: " Cậu muốn ăn mùi vị gì ? "

" Tớ muốn ăn chocolate. "

Bùi Chân đem miếng bánh mì vị chocolate cho Diêu Băng. Bản thân cô cũng chưa ăn sáng, vì thế tùy tay cầm một miếng bánh vị đậu phộng lên miệng ăn.

Thiếu niên vừa từ bên ngoài múc nước trở về, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm bình tĩnh, cùng với cổ thanh lãng khí chất không hợp nhau.

Bùi Chân biết hắn không ăn sáng, định cho thiếu niên một miếng. Nhưng thiếu niên lại muốn cô cách xa hắn một chút, cô cũng không phải da mặt dày đến mức đi qua xem hỏi hắn có ăn không.

Bùi Chân có điểm rối rắm, từng ngụm cắn mạnh suy nghĩ.

Vội vàng bước xong bữa sáng, liền đến viết tự học tiếng Anh. Giáo viên tiếng Anh tuổi trẻ có cá tính ảnh nên rất thích tìm các kiểu phương thức lăn lộn bọn họ.

Hôm nay, cô ấy nghĩ ra biện pháp mới, yêu cầu mỗi người đứng lên đọc một đoạn bài tập. Nếu trong quá trình đọc không đủ tiêu chuẩn, nói lắp bắp thì phải đứng thẳng cho đến lần sau qua thì mới được ngồi xuống.

Bởi vậy, không khí trong phòng học mắt thường có thể thấy được khẩn trương lên. Mọi người đều nhỏ giọng đọc một đoạn ngắn có khả năng sẽ đến phiên mình, có cái đồng học mặt mày ủ ê hỏi người khác: " Cái từ này đọc như thế nào vậy ? "

Giáo viên tiếng Anh dành trước trả lời: " Trò bình thường đi học không chịu nghe, hiện tại còn phải đi hỏi người khác. Cái từ nào không đọc được ? Lại đây ? "

Lê Khí dựa vào cửa sổ, vẫn luôn không há miệng, chỉ tùy ý đọc sách giáo khoa tiếng Anh. Hắn mỗi môn điểm cơ bản đều mãn phân, một bài tùy ý kiểm tra đối với hắn không có áp lực gì.

Bùi Chân có chút khẩn trương, cô thành tích tiếng Anh cũng không tệ lắm. Trước kia phim Mỹ phim anh đều xem không ít, nhưng trước mặt mọi người đọc bài khóa tiếng Anh, thì phản ứng của cơ thể tim vẫn đập nhanh hơn.

Lỡ cô đọc sai từ nào đó thì sao sao ? Cô không nghĩ bị đứng mất mặt.

Bài đọc từ tổ 4 bắt đầu, rất nhanh đến Lê Khí.

Thiếu niên bình tĩnh đứng thẳng thân mình, bình tĩnh nhìn sách giáo khoa. Thanh âm lãnh đạm sạch sẽ, có một chút trầm thấp.

Cả lớp im lặng nghe, không ai dám nói một tiếng, sợ làm ồn ào đến mọi người.

Vài cái đồng học toàn thân không nhịn được nổi một lớp da gà, Lê Khí phát âm cùng với ngữ điệu đều là tiêu chuẩn, giống như người dẫn chương trình tiếng Anh vậy.

Thiếu niên đọc xong ngồi xuống, tiếp tục an tĩnh nhìn sách giáo khoa.

Đến Bùi Chân, cô đứng lên, cảm thấy cổ họng khô khốc, tìm sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cô hô hấp có chút khó khăn, hoảng loạn tìm đoạn ngắn mà cô phải đọc đọc diễn cảm. Thẳng đến Diêu Băng giật mình thanh âm vang lên: " tiểu Chân mặt cậu làm sao vậy ? "

...

Mười phút sau, Bùi Chân bị đem đến phòng y tế.

Cô dùng thuốc của bác sĩ đưa, hô hấp khó khăn, tim đập dễ chịu hơn trước.

Bùi Chân bất an mà ngồi trên ghế đánh giá bốn phía, cô kiếp trước đi bệnh viện quá nhiều lần, nên chỉ cần ngửi được mùi vị của nước sát trùng, nhìn đến áo khoác trắng bác sĩ thì lại thấy khẩn trương.

Thiếu niên ôm cánh tay dựa vào cửa nhìn chằm chằm cô. Vừa rồi Bùi Chân thở không nổi, giáo viên tiếng Anh kêu bạn cùng bàn Lê Khí đưa cô tới đây.

Bác sĩ cau mày nhìn mặt, cổ, cánh tay che kín bởi đốm đỏ: " Đây là dị ứng đồ ăn. Vừa rồi ăn cái gì ? "

Bùi Chân chỉ ăn một miếng bánh mì nướng, thành thật trả lời:

" Bánh mì. Còn ăn gì nhỉ ? " Bùi Chân nghiêm túc nghĩ lại.

Thiếu niên đứng ở cửa đột nhiên nói: " Bơ đậu phộng. "

" Vậy có khả năng là dị ứng đậu phộng. " Bác sĩ nháy mắt sáng tỏ, tầm mắt nhìn về phía Bùi Chân: " Cháu dị ứng đậu phộng nghiêm trọng như vậy, trước kia không biết sao ? "

Bùi Chân quá bất ngờ, không nói nên lời: " Con... "

Cô thật không nghĩ tới, nguyên thân lại dị ứng với đậu phộng.

Bác sĩ thấy tiểu cô nương trước mặt vẻ mặt ngốc, giống như căn bản không biết việc này, thở dài nói: " Được rồi, cháu lần sau nhớ chú ý, về nhà nhớ uống thuốc đúng giờ. "

Bùi Chân gật đầu như giã tỏi, mỉm cười ngọt ngào cảm ơn.

Bác sĩ kê thuốc xong, đang muốn dặn dò cô cách sử dụng. Nhìn đến bên kia anh tuấn thiếu niên, nhìn về phía hắn: " Bạn trai cũng lại đây cùng nhau nghe đi. "

" ... "

Bùi Chân ngốc, vì sao bác sĩ lại cho rằng " Lê Khí là bạn trai của cô ".

Bọn họ căn bản không thân được không !

Thiếu nữ hoảng loạn đỏ mặt giải thích: " Chúng con chỉ là bạn cùng lớp. "

Bác sĩ cười cười: " Các cặp đôi khác cũng nói với ta như vậy. "

Hắn cầm thuốc bắt đầu giải thích.Kì lạ là Lê Khí không có phản bác, mặt vô biểu tình an tĩnh nghe.

Đúng là kỳ quái.

Lấy thuốc, Bùi Chân đi phía sau Lê Khí ra khỏi phòng y tế thế.

Bác sĩ vừa rồi nói, cô có chút co quắp, sợ hắn càng thêm phản cảm: " Thật xin lỗi. Vừa rồi phiên toái đến cậu. "

Lê Khí rũ mắt, dưới ánh mặt trời khuôn mặt thiếu nữ bởi vì dị ứng mà sưng đỏ đã tiêu tan một chút. Có thể nhìn rõ ràng trên mặt cô thật nhỏ lông tơ. Thiếu nữ khi nói chuyện đôi mắt tròn xoe giống như chọc người trìu mến tiểu cẩu cẩu.

Thật không giống với trước kia, tối tăm ít nói Bùi Chân.

Lê Khí đáy mắt xẹt qua một tia nghi ngờ___

Bùi Chân dị ứng đậu phộng, Bùi gia cơ hồ không người không biết.

Nghe nói bởi vì khi còn nhỏ, Bùi Chân ăn trúng mấy hạt đậu phộng, suyễn phát tác, thiếu chút nữa liền đã chết. Sau này mỗi lần cô ăn cơm, đều phải hỏi kỹ càng có đậu phộng hay không.

Một người chú ý chuyện này như vậy, sao lại có chuyện hôm nay xảy ra ?

Hôm nay buổi sáng Bùi Chân ăn bánh mì mặt đầy hạnh phúc, hoàn toàn không ý thức được đậu phộng là thứ cô dị ứng.

Hơn nữa vừa rồi trong phòng y tế, khi cô bị hỏi đến thì bộ dạng nghi hoặc.

Lê Khí cảm thấy cô thật sự không giống diễn.

Người có thể ngụy trang, nhưng rất khó để che giấu hành vi biểu tình cùng động tác theo bản năng.

Huống hồ liền nghĩ lừa hắn, cũng không đến mức phải lấy thân thể ra đùa giỡn.

Lê Khí trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng mang đường.

Có hay không khả năng___ thiếu nữ trước mặt cũng không phải là trước kia Bùi Chân nhỉ ?

Nếu cô không phải Bùi Chân thật sự, vậy tại sao phải tiếp cận hắn ?

Thiếu niên ngón tay hơi rung động một chút, hắn cần phải tìm hiểu rõ việc này.

Bùi Chân giả trang cũng được, Bùi Chân thay đổi cũng được, hắn không thích cái cảm giác nhìn không thấu này.

...

An Sơn cao trung là trường trung học trọng điểm của thành phố A, không chỉ thành tích cao, trường cũng chú trọng bồi dưỡng học sinh các sở thích hứng thú.

Bọn họ chiêu sinh số lượng rất cao, nên mỗi tuần có ba buổi chiều thì hai tiết tự chọn chọn chương trình học học mình hứng thú.

Nguyên thân báo danh trù nghệ bạn, chắc là nghĩ muốn nấu mỹ thực cho Cố Tinh Hải, bắt lấy hắn dạ dày.

Hôm nay là thứ tư.

Bùi Chân đi qua sân thể dục cùng mọi người, đi vào một cái khác tầng lầu. Đẩy cửa, liền nhìn đến Bùi Giai đang mặc váy áo màu trắng đứng ở trung tâm, bị nhiều người vây quanh. Trên mặt cô ta nhàn nhạt mỉm cười, thoạt nhìn ôn nhu điềm mỹ. Trong trường học rất nhiều nam sinh muốn được tiếp xúc cùng với cô ta, nên đã cùng báo danh hứng thú ban. Cho nên trong ban số lượng nam sinh tỷ lệ rất cao.

Thấy Bùi Chân tới, trong đó một cái nam sinh nói: " Bùi Giai, cậu xem cô ta... "

" Xấu " còn chưa nói ra, nam sinh liền ngây ngẩn cả người. Thiếu nữ đứng ở cửa như ánh mặt trời, đôi mắt sáng ngời, cả người thoát nhìn sáng bừng lên.

Hắn có chút nói lắp: " Đây, đây là Bùi Chân ? "

Bùi Giai nụ cười điềm mỹ đọng lại trên mặt, đánh giá thiếu nữ trước mặt, sao mới hai ngày không thấy mà cô ta biến xinh đẹp lên vậy ?

Cô ta còn nhớ rõ trước kia tối tâm cứng nhắc, không làm người thích Bùi Chân. Mà hiện tại, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kinh diễm đều tràn ra tới.

Bùi Giai ho nhẹ, muốn một lần nữa được mọi người chú ý: " Chương trình học bắt đầu rồi, chúng ta phân thành nhóm nhỏ đi. "

Buổi học hôm nay là chế tác ly giấy bánh kem, yêu cầu bốn người một tổ. Bùi Giai xung quanh liền đi lên thật nhiều người, đặc biệt là nam sinh, tất cả đều sôi nổi nhấc tay lên muốn gia nhập. Mà chỗ Bùi Chân không tìm thấy được người nào hợp tác cũng vay thành vòng tròn nhỏ.

Vừa rồi nam sinh thấy Bùi Giai bên này cạnh tranh kịch liệt, chính mình cũng không nhất định có thể gia nhập, điền đi tới Bùi Chân nơi đó: " Tớ có thể cùng cậu trở thành một nhóm sao ? "

Bùi Chân đã tìm hai vị nữ sinh làm bánh kem, nghĩ nên thêm cái nam sinh tiến vào nên cong môi gật đầu: " Được chứ. "

Nam sinh vui vẻ, bắt đầu giới thiệu: " Tớ là Chương Tiến, cao nhị ban 5. "

Bùi Chân lặp lại một lần tên của hắn, nghiêm túc nói: " Chào cậu a. "

Chương Tiến mặt đỏ, nguyên lai Bùi Chân là cái manh muội tử a. Chính mình trước kia là mắt mù hả, sao lại luôn thấy cô ấy xấu chứ ?

Chuông vào học vang lên, trù nghệ ban lão sư giới thiệu đơn giản các loại công cụ, bắt đầu làm mẫu.

Bùi Chân trước kia trong nhà có một cái lò nướng lớn, cô rất thích tìm tòi làm các loại mỹ thực. Từ đơn giản bánh tart trứng đến các loại bánh khó, cô đều từng làm qua. Ly giấy bánh kem thì tương đối đơn giản, Bùi Chân tốc độ làm nhanh bằng lão sư, vừa làm vừa cẩn thận chỉ đạo cho các tổ viên.

Bùi Giai xa xa nhìn cô, thấy Bùi Chân đánh lòng trắng trứng thuận buồm xuôi gió, trong lòng có chút kinh ngạc. Phía trước Bùi Chân cũng làm qua vài lần đồ ăn, mỗi lần không phải cho gia vị quá nhiều thì cũng đem đồ ăn thiêu thành than. Sao từ phòng bếp con chuột thành nấu ăn đại thần rồi ?

Làm tốt bánh kem, lão sư làm mẫu đơn giản bông hoa. Sau đó tùy mọi người phát huy tưởng tượng, chứng minh trang trí bánh kem.

Mọi người ríu rít thảo luận, Có chứ chị không được muốn cầm bánh kem ăn. Bùi Chân cúi đầu, vài sợi tóc phát tán giữa trán, cô chuẩn bị vị nguyên bản, matcha cùng với chocolate ba loại bơ. Nghiêm túc cẩn thận mà trang trí. Sau đó lấy một ít trái cây cùng kẹo trang trí để lên. Trải qua cô khéo tay trang trí, bánh kem được phối hợp màu sắc rất xinh đẹp. Mỗi một cái đều độc nhất vô nhị, đến lão sư cũng nhịn không được khen, lấy ra di động chụp vài tấm, phát trong vòng bạn bè.

Hơn phân nửa mọi người trong ban đều vây quanh Bùi Chân xem bánh kem, đều kinh là cảm thán. Bùi Chân cũng chụp mấy tấm phát lên Weibo:

[ Làm bánh kem nha~ thoạt nhìn phi thường ngon ! (。♡‿♡。) ]

[ Oa, bánh kem thật xinh đẹp, cậu tự làm sao ? ]

[ A a a a, xem đến tâm hồn thiếu nữ lại bay lên ! ]

[ Xin hỏi, chỗ nào có thể mua được giống vậy ? Nghĩ đưa cho bạn gái, cô ấy nhất định sẽ thích. ]

[ Chủ kênh, Cậu có thể dùng bánh kem này để xoát hảo cảm nha. ]

Phát xong Weibo tin tức, Bùi Chân ngẩng đầu lên mới phát hiện chính mình bị nửa cái phòng học vây quanh, cô nhẹ nhàng cười nói: " Mọi người nếu thích, vậy mỗi người lấy một cái mang đi đi. "

" Oa, Thật vậy hả ? " Chương Tiến là người thứ nhất xuống tay, lấy trong đó một cái xinh đẹp nhất đáng yêu dâu tây.

" Uy, cậu một đại nam nhân lấy dâu tây làm gì, cho tớ ! "

Những người khác cũng không khách khí, một bên lấy một bên nói cảm ơn Bùi Chân con người xinh đẹp lương thiện.

Cùng cô so sánh, Bùi Giai bên này có vẻ quá lạnh quá nhiều, chỉ có bạn tốt Triệu Cẩn không đi qua.

Triệu Cẩn an ủi Bùi Giai: " Cậu đừng không vui, còn không phải chỉ là mấy ly bánh kem thôi sao ? Chúng ta nếu nghiêm túc làm cũng có thể làm tốt. "

Bùi Giai nhìn nhìn trên tay bình thường ly bánh kem em nam việt quất, cười cười: " Tớ không có không vui. Tỷ tỷ được hoan nghênh là chuyện tốt, chỉ là... Chị ấy bình thường thói quen vệ sinh không phải rất tốt. Cho nên tớ lo lắng người khác ăn bánh kem của chị ấy sẽ vẽ... "

Cô ta gãi đúng chỗ ngứa mà dừng lại, có mấy cái nữ sinh đang chuẩn bị đi qua lấy bánh kem em khi nghe được lời này, do dự tới chỗ ngồi. Nhìn Bùi Chân ánh mắt cũng phức tạp một chút.

Dù cách hơn nửa cái phòng học, Bùi Chân vẫn là rất nhạy bén mà chú ý tới các nữ sinh ánh mắt không thân thiện. Không cần phải nói, khẳng định là Bùi Giai lại giở trò quỷ.

Trong sách Bùi Giai là người như vậy, cùng người khác nói chuyện thời điểm vẫn luôn chuyển chuyển mà nói ra ra vài khuyết điểm của nguyên thân. Đại bộ phận đều là cô ta tự biên tự diễn, nhưng bởi vì kỹ thuật diễn quá tự nhiên nên lên mọi người đều sẽ tin tưởng.

Nguyên thân thanh danh ngày càng kém, hơn nữa tính cách cô ấy không tốt nên không có một bạn tốt nào cả.

Bùi Chân quyết định trị Bùi Giai, liền đối với đám người nhỏ giọng nói: " Các cậu đừng quá chú ý tới tớ, Bùi Giai rất mẫn cảm, nếu nếu tớ so với cô ta tốt, cô ta sẽ không vui. Về nhà lại nói với ba, có khả năng nhưng tớ sẽ không được ăn cơm tối đâu. "

Nói xong, cô rũ mắt, bất đắc dĩ mà nhún vai cười khổ.

Mọi người sửng sốt, thì ra Bùi Giai là loại người này bài ? Cùng chị gái tranh giành tình cảm, lại còn cáo trạng ? Làm hại chị gái đến cơm tối cũng không được ăn ?

Chương Tiến kinh ngạc, hắn thầm nghĩ hình như là sự thật. Bình thường chính mình nói Bùi Chân không tốt, Bùi Giai ngoài mặt không nói gì, nhưng vẻ mặt đều đắc ý. Cho nên hắn mới có thể không ngừng nói xấu Bùi Chân để dỗ cô ta vui vẻ.

Như vậy xem ra, Bùi Chân đúng là ẩn nhẫn rộng lượng.

Bùi Giai cảm giác được mọi người bỗng nhiên nhìn tới, không biết chuyện gì xảy ra ra nhưng vẫn mỉm cười. Nhưng mà những người đó đều lạnh mặt.

Đây là chuyện gì xảy ra ?

Cô ta thấy được Bùi Chân sau lưng đám người kia.

Thiếu nữ trên mặt mang theo tươi cười: " Muội muội, cô hiện tại sẽ không giận tôi đi ? Cô không tức giận, dạy cũng sẽ không nói bậy nhỉ ? "

Bùi Giai vội vàng phủ nhận: " tôi khi nào nói xấu về cô ? "

" Không nói hả ? " Bùi Chân ánh mắt vô tội: " vậy vừa rồi cô nói gì với mấy đồng học kia ? Sao lúc nãy các cô ấy lại nhìn tôi chằm chằm vậy ? "

Cô quay đầu hỏi mấy nữ sinh kia: " Bùi Giai có phải hay không lại cùng các cô nói, tớ lôi thôi không vệ sinh, hay lười biếng không chịu nỗ lực. "

Mấy nữ đồng học kia vừa nghe, Bùi Giai vừa rồi không nói rõ, nhưng ý tứ đúng là vậy, liền gật gật đầu.

Bùi Chân lã chã chực khóc: " Bùi Giai, tôi sau này sẽ không đoạt nổi bật của cô, cô không cần nói như vậy. Cô rõ ràng biết ta không phải là người như vậy mà, tại sao lại luôn uống tôi... "

Bùi Giai thấy Bùi Chân đem chiêu thức của mình sử dụng đến nhuần nhuyễn, trong lòng vừa tức vừa gấp. Chiêu này tổn hại ở chỗ ngươi càng giải thích thì người ta sẽ càng tin đó là sự thật. Cho nên cô ta dứt khoát không nói gì, lôi kéo Triệu Cẩn ra khỏi phòng học.

...

Hai tiết học hứng thú kết thúc, Bùi Chân cầm một hộp bánh kem đưa về cao nhị ban 3. Bên người vây quanh ba bốn vị đồng học mới nhận thức thức trong trù nghệ ban. Đoàn người vừa nói vừa cười đi qua sân bóng rổ.

Chương Tiến cầm ly bánh kem dâu tây hỏi Bùi Chân: " A ừm... Sau này lại đến tiết học tớ có thể lại cùng tổ với cậu được không ? "

" Đương nhiên có thể. " Bùi Chân hào phóng đáp.

Chương Tiến mặt đều đỏ, nói lắp: " Được, được. "

Cố Tinh Hải đang ở sân bóng rổ chơi bóng, hắn hai tháng qua đều không có thả lỏng. Đang đánh đến hứng khởi bừng bừng, trong đội bóng có người kêu lên: " A ! Là Bùi Chân ! "

Cố Tinh Hải dừng động tác, nhìn sang bên kia.

Thiếu nữ bị người vây quanh, ý cười đầy mắt. Hoàng hôn chiều xuống trên người cô, giống như đang mạnh lên một tầng ôn nhu. Cố Tinh Hải không tự giác mà ngừng hô hấp.

Trong đội có người mắt tinh, nhìn đến hộp bánh kem trong tay Bùi Chân: " Ngọa tào, cô ta lại tới đưa đồ ăn cho cậu. "

" Ăn không được, ăn không được, sẽ độc chết. Tớ giúp cậu đi dọa cô ta. "Bên trong đám người bỗng có người ném trái bóng bay về phía Bùi Chân.

Cố Tinh Hải nóng nảy, hướng về phía trước chạy tới: " Cẩn thận. "

Bùi Chân vốn dĩ đang nói chuyện, loáng thoáng nghe được một tiếng gọi. Cô quay đầu, thấy một vật thể bay nhanh đánh úp lại.

Xong rồi.

Cô ngốc tại chỗ, rõ ràng biết đồ vật kia sẽ trúng đầu mình, sẽ rất đau. Nhưng cô không thể động đậy, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ.

Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.

***

Edit: Nguyệt Nguyệt ❤️❤️❤️