Chương 5 : Sau này cách xa tôi một chút

Lúc Lê Khí chạy đến quán cà phê, Bùi Chân đã thay tạp dề, vui tươi hớn hở mà xay cà phê.

Thần kì là lão bản bình thường vốn ít nói ít cười, một lời không hợp liền táo bạo, hôm nay lại kiên nhẫn đứng một bên giới thiệu các chủng loại cà phê. Mà Hạng Nam thấy hắn tới, trộm giơ lên ngón tay cái với hắn, bộ dáng " Huynh đệ thật giỏi " .

Lê Khí mặt lạnh đi tới thiếu nữ trước mặt.

Bùi Chân nghe lão bản siêng năng giới thiệu, trong lòng đang nghĩ Lê Khí bây giờ ở đâu làm gì. Lúc này đột nhiên nhiên xuất hiện trước mặt, Bùi Chân kinh hỉ, mỉm cười lộ ra nhòn nhọn răng nanh, chào hỏi hắn: " Cậu sao lại tới rồi ? "

Giây tiếp theo, cô nghe thanh âm của thiếu niên lạnh như băng sơn hỏi:

" Cô rốt cuộc muốn làm gì ? "

Bùi Chân yên lặng đứng tại chỗ, nhưng tiệm cà phê lão bản lại lên tiếng trước: " Tiểu tử thúi, cậu đây là cái gì thái độ đó ? Người ta từ xa chạy tới___ "

Chờ hắn nhìn đến Lê Khí sắc mặt, liền ngậm miệng lại, yên lặng lùi lại một bên.

Thiếu niên ở chỗ này làm thêm một năm, vẫn luôn một dạng người sống chớ gần bài Poker mặt. Nhưng làm việc đáng tin cậy, lại chịu khó chịu khổ, khuôn mặt tuấn tú lại hấp dẫn vô số khách. Cho nên bình thường tính cách hắn lạnh lùng cũng mặc kệ.

Hắn trước giờ chưa thấy sắc mặt Lê Khí xấu như vậy.

Lão bản trong lòng ủy khuất mình không có uy nghiêm, đồng thời cũng tò mò, nữ hài có thể làm gì mà để cậu ta tức giận thành như vậy ?

Chỉ thấy Bùi Chân nhỏ giọng, dùng cực nhẹ thanh âm nói: " Tôi chỉ là muốn giúp cậu. "

" ... "

Khách hàng trong tiệm, người phục vụ, lão bản mọi người đều không làm việc, từng đôi mắt nhìn nhìn bọn họ. Lê Khí khóe mắt bực bội, xoa xoa giữa mày: " Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện. "

Bùi Chân " A " một tiếng, cởi tạp dề ra trả lại cho lão bản. Sau đó chậm rì rì đi ở phía sau thiếu niên, rất giống một đứa trẻ con mắc phải sai lầm đang chờ bị người lớn trách phạt.

Hai người đi ra khỏi tiệm cà phê, đứng dưới gốc hoa quế. Gió nhẹ thổi vài cánh hoa rơi xuống, mang theo hương hoa quế đáp vài cánh nhỏ xuống mái tóc của Bùi Chân.

" Tạo sao đến nơi này ? " Thiếu niên thanh lãnh hỏi.

Bùi Chân hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn về phía thiếu niên cao hơn cô một cái đầu: " Tôi chỉ là nghĩ... Đền bù sai lầm trước kia. "

Đền bù ?

Lê Khí cười lạnh, nhiều năm nhục nhã hắn, cô ta nghĩ chỉ làm vài việc nhỏ là có thể đền bù hả ?

Hơn nữa hắn cũng không tin lời nói của cô là sự thật, lệ khí tràn đầy, hắn chỉ nghĩ kéo xuống cô dối trá mặt nạ !

Hắn ngữ khí càng hung ác: " Về sau cách xa tôi một chút ! "

Lê Khí chuẩn bị tốt, chờ đợi thiếu nữ giống như trước kia lộ ra móng vuốt sắc bén. Nhưng Bùi chân chậm chạp không nói chuyện, Lê Khí cúi đầu, phát hiện vành mắt của cô có chút phiếm hồng.

Phản ứng của cô khác với hắn nghĩ, thiếu niên nhất thời không biết nên làm cái gì.

Thiếu nữ như là đang liều mạng kìm nén Nước mắt, tận lực duy trì một tia tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Bùi Chân mở miệng, thanh âm có chút run rẩy: " Được, sau này sẽ không làm phiền tới cậu. "

Cô tránh đi ánh mắt của hắn, cố gắng mỉm cười: " Đúng rồi, chỗ ở của cậu ở dưới tầng hầm, có chút không tốt cho sức khỏe. Tôi đã cho dọn dẹp phòng ngủ cách vách, cậu lúc nào cũng có thể tới ở. "

" Tôi đi đây. " Cô vẫy vẫy tay với lão bản, Hạng Nam cùng với các nhân viên khác: " Có cơ hội gặp lại. "

Thiếu nữ nói xong, gật gật đầu với Lê Khí, không nói gì chậm rãi xoay người rời đi, biến mất ở ngã rẽ.

Lê Khí gắt gao nhấp môi, biểu tình ủ dột, tay nắm chất khiến cho khớp xương trở nên trắng bệch.

Hạng Nam từ trong tiệm cà phê chạy ra, hận sắt không thành thép: " Cậu thật là ! Cậu như thế nào mới tốt được đây ! "

Hắn không có sai.

Lê Khí nhìn về phía ngã rẽ, cố chấp nghĩ.

Hắn ghét cô, ghép đến làm sao có thể cho cô chết trong đau đớn. Nếu có ngày, Bùi Chân nghĩ rơi vào tay hắn.

Hắn nhất định___

***

Bùi Chân chậm rãi đi một đoạn đường, thấy Lê Khí không có đuổi theo thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô kỹ thuật diễn không thể lại chống đỡ một lần giao phong nữa.

Cô lau sạch nước mắt, bước chân nhẹ nhàng lên, đến tiệm trà sữa thưởng cho bản thân mình một ly trà sữa thật lớn.

" Một ly dâu tây phô mai lớn, có bỏ đá và năm phần đường nha. "

Thiếu nữ trung khí mười phần, chăm chú nhìn các loại trà sữa trên thực đơn, vừa rồi bi thương ủy khuất không thấy đâu.

Không sai, Bùi Chân chính là giả bộ.

Đã trải qua bao nhiêu việc, nếu chỉ vì bị Lê Khí nói hai câu, cô người đã trải qua sinh tử còn không đến mức vì một việc nhỏ mà khóc.

Nếu không thay đổi được hình tượng, vậy thì cô sẽ cách xa vai ác nam nhị càng xa càng tốt. Chạy trốn đến nơi hắn không nhìn thấy, trả thù không được, sống một cuộc sống thật tốt.

...

Hai ngày cuối tuần thực mau qua đi.

Lê Khí không dọn đến phòng cách vách, vẫn cứ ở lại tầng hầm ngầm. Bùi Chân cũng không đi quấy rầy hắn, Bùi Hồng Đạt còn đi du lịch, cô vui vẻ nhẹ nhàng. Một ngày ba bữa đều được người hầu đưa đến tận phòng ngủ. Bùi trạch lớn như vậy, nếu không phải cố tình sắp đặt thì rất khó gặp mặt.

Sáng sớm thứ hai, Bùi Chân đi vào phòng học, phát hiện Lê khí đã ở chỗ ngồi đọc sách.

Thiếu niên ăn mặc áo sơ mi đã bị tẩy đến trắng bạch, lưng mảnh khẳng đĩnh bạt, cả người toát ra một loại khí chất yên tĩnh không hợp với phòng học.

Không thể không thừa nhận Lê Khí thật sự rất đẹp.

Bùi Chân đi qua, ngồi ở bên cạnh hắn. Mấy hôm trước cô mới xin cô chủ nhiệm đổi chỗ, bây giờ không thể tiếp tục xin đổi lại được.

Chờ lần sau thi tháng kết thúc, cô liền lấy một lý do đổi lên bàn đầu tổ một. Cái kia chỗ ngồi là cách xa vị trí của hắn nhất.

Bạn trên Diêu Băng quay đầu, lóe lên chờ mong: " Cậu hôm nay có mang cơm sáng không ? "

Bùi Chân sửng sốt một chút: " A, không có... "

" Vậy hả ? " Diêu Băng bẹp bẹp miệng: " Lần trước cậu nấu ăn hương vị rất ngon. "

" Nếu cậu thích, thì ngày mai tớ lại nấu cho cậu ăn." Bùi Chân không đành lòng xem cô ấy thất vọng, lập tức đề nghị.

Diêu Băng quay lại ôm cô, hôn một lũ trên mặt cô: " Cậu thật tốt ! Sao trước kia tớ lại không phát hiện nhỉ ? "

Nghe Diêu Băng nói nói, ngón tay lật sách của Lê Khí hơi dừng lại. Sau đó lại dường như không có việc gì gì mà lật qua tờ tiếp theo.

Diêu Băng cầm di động: " tiểu Chân, cậu mau mở Weibo ra xe một chút hot search. "

Bùi Chân nghi ngờ nhìn cô ấy, mở ra Weibo xem bảng xếp hạng hot search.

" Thấy được không ? Cố Tinh Hải hôm nay về An Sơn cao trung đọc sách. " Diêu Băng đem một cái tiêu đề trong đó đọc ra: " Cậu thấy hôm nay muốn tới trường học ! "

Chỉ có như vậy ?

Bùi Chân đối với Cố Tinh Hải không có hứng thú, trả lời có lệ với cô ấy vài câu.

Nhưng giao diện tin tức lại hấp dẫn tầm mắt của cô. Có võng hữu đáp lại tin tức của cô, không chỉ có một cái.

Bùi Chân tò mò vào xem, cơ bản đều đáp lại tin tức cô phát ra trước kia [ Làm sao có thể xoát hảo cảm ? ] Các võng hữu đề nghị đều hoa hòe lòe loẹt, cô đều chú ý xem qua một lượt:

[ Liếʍ cẩu liếʍ cẩu, liếʍ đến cuối cùng, hai bàn tay trắng. ]

[ Cậu là nam sinh hay là nữ sinh ? Đối phương là cùng phái hay là khác phái ? Tin tức không đủ để cấp kiến nghị. ]

[ Tôi kiến nghị cậu nên xem Hoa Thiên Cốt, kiên trì làm những việc nhỏ cảm động hắn, như là làm bữa sáng, lúc bệnh đút nước đưa thuốc cho hắn a. ]

[ Hay là cậu cao quý lạnh lùng với hắn đi. Cậu càng lãnh đạm thì càng hấp dẫn ánh mắt của hắn. ]

Làm bữa sáng, đút nước đưa thuốc cô đều làm qua nhưng không có tác dụng.

Cao quý lạnh lùng ? Với tính tình của Lê Khí, muốn so lạnh lùng, Bùi Chân sao có thể thắng hắn.

Thiếu nữ buông di động chống cằm thở dài.

...

Một chiếc xe bảo mẫu màu đen rừng trước cổng An Sơn trung học. Cổng trường sớm đã có biển người tấp nập, có fan cũng có quần chúng ăn dưa. Cố Tinh Hải mang theo khẩu trang được bảo an bảo vệ đưa vào trường học.

Trong trường học cũng có rất nhiều fan, đứng ở cửa lớp học trông mong nhìn ra. Mấy cái bảo an đại thúc mệt đến mồ hôi đầy đầu, thúc giục các cô nàng: " Đi đi đi, về lớp học đi học đi ! "

Cố Tinh Hải cảm thấy có nơi nào đó không đúng lắm, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều. Đến lầu hai lớp học mới cởi khẩu trang cho không khí mới mẻ.

Toàn bộ cao nhị ban 3 đều vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt: " Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh, Cố ảnh đế trở về. "

Cố Tinh Hải đã sớm nhìn quen trường hợp này, lập tức diễn, vẫy tay với mọi người: " Xin chào mọi người, đầu tiên xin cảm ơn bbtv... "

Chờ hàn huyên xong, hắn ngồi xuống nghỉ trong chốc lát. Cố Tinh Hải không cao bằng Lê Khí, nhưng cũng người cao chân dài.

Hắn đem cặp sách để tới trên ghế, thầm nghĩ vạn năm băng sơn Lê Khí từ lúc nào lại ngồi bên cạnh một nữ hài tử. Từ lúc hắn tiến vào phòng học, nữ hài tử vẫn cứ cúi đầu làm bài tập. Cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái.

Đối với chính mình nhan sắc giá trị luôn rất tự tin Cố Tinh Hải không khỏi nhìn cô thêm vài lần.

Nữ hài còn khá xinh đẹp, trên người mặc bình thường xanh trắng giáo phục, cột tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn, chóp mũi hơi kiều, đôi mắt sáng như một ngôi sao.

Trong vai lúc nào có một nữ hài tử xinh đẹp như vậy ? Chẳng lẽ đóng phim hai tháng, lại có bạn học mới vào học ? Nói là bạn học mới, sao lại có cảm giác quen quen ?

Lúc này tổ trưởng tổ 4, đi đến trước mặt nữ hài tử nói: " Bùi Chân, nộp bài tập. "

" ?! "

Bùi Chân ? Nữ hài này là Bùi Chân ?

Cố Tinh Hải không thể tin được, rốt cuộc minh bạch vừa rồi xuống xe không đúng chỗ nào. Trước kia, Bùi Chân sẽ trang điểm hoa hòe lộng lẫy đứng ở trước đám người, kêu to tên của hắn. Hắn mỗi lần đều cảm thấy xấu hổ, trốn còn không kịp. Nhưng hôm nay lại không như vậy, Bùi Chân cũng không có một lần ngừng đầu lên nhìn hắn.

Hắn nhìn nữ hài, nhưng lại chống lại tầm mắt của Lê Khí.

Thiếu niên cách Bùi Chân, lẳng lặng mà nhìn hắn, ánh mắt lãnh đạm.

Đúng rồi, Cố Tinh Hải đột nhiên nhớ tới, Bùi Chân không phải rất Lê Khí sao ? Hiện tại lại cùng Lê Khí ngồi cùng bàn ? Dáng vẻ mước sông không phạm nước giếng, vậy mà không có cãi nhau ?

Hắn trong nhất thời không biết tin tức nào chấn động hơn.

Là Bùi Chân thay đổi từ đầu đến chân ? Hay không phải là Bùi Chân fan điên cuồng một ? Hay là cô ấy có thể cùng Lê Khí chung sống hòa bình ?

Cố Tinh Hải không khống chế được biểu tình, há miệng có thể nhét vào một quả trứng gà.

Chỉ thấy Bùi Chân từ trong cặp sách lấy ra 1 một chồng sách và bài thi giao cho tổ trưởng: " Cảm ơn. "

Tổ trưởng sửng sốt, Bùi Chân trước kia ỷ vào nhà có tiền, dựa vào quan hệ để vào trường học này. Vậy nên không bao giờ hoàn thành hoặc đúng giờ nộp tác nghiệp. Cô tùy tay nhìn Bùi Chân tác nghiệp, chữ viết đoan chính xinh đẹp, mỗi câu hỏi đều nghiêm túc trả lời, bao gồm cả những đề mình không giải được.

Tổ trưởng cảm thấy không thể tưởng tượng: " Chính cậu làm ? "

Bùi Chân gật đầu: " Đương nhiên rồi. "

" ... " Cố Tinh Hải yêu cầu cần thêm chút thời gian để kịp tiêu hóa nhiều điều.

Thành tích từ dưới đếm ngược, so với hắn vài tháng không đi học càng kém Bùi Chân, từ lúc nào sẽ bắt đầu nghiêm túc làm bài tập ?

Trời đất, Cố Tinh Hải hai mắt tối sầm, yêu cầu cần thuận khí.

***

Edit: Nguyệt Nguyệt ❤️❤️❤️