Chương 4 : Liếʍ cẩu

Nghĩ đến đây, Lê Khí thân thể cứng ngắc, cánh tay buông lỏng nhịn không được xiết chặt nắm đấm.

Đã nghĩ thông.

Hai ngày nay Bùi Chân biểu hiện khác với trước kia, đều là cô ngụy trang. Cô lấy lòng làm cho hắn buông lỏng cảnh giác, sau đó đâm cho hắn một nhát nặng nề.

Địch nhân sẽ không thay đổi thành bạn bè, chỉ có thay đổi kế sách.

Lê Khí trong nội tâm âm thầm cười lạnh, cười nhạo bản thân mình đã cảm động trước sự ấm áp đó.

Hắn sao có thể ngây thơ cho rằng, Bùi Chân đang giúp hắn.

Có lẽ thùng nước kia vốn phải đổ trên người hắn.

Bùi Chân bưng cháo thổi thổi, nhìn không đến biến hóa của thiếu niên.

" Đúng rồi, chỗ cậu làm thêm gọi điện đến, hỏi cậu hôm nay vì sao không đi làm, tôi đã giúp cậu xin nghỉ. "

Đang nói chuyện, Bùi Chân bỗng nghe tiếng cửa đóng lại, phát hiện Lê Khí đã ra khỏi phòng.

" Lê Khí ? " Cô đuổi theo.

Thiếu niên bước đi rất nhanh, chốc lát đã đến dưới lầu, chỉ để lại một bóng lưng dứt khoát.

Bùi Chân khó hiểu, mình lại làm sai điều gì hả ?

Rõ ràng... Quan hệ của bọn họ đã cải thiện một chút. Lê Khí hôm nay đã nói chuyện với cô, nếu như lúc trước thì sẽ chỉ thấy phiền chán.

Chẳng lẽ hắn không có như vậy, là mình nhìn nhầm ? Hay do hắn đang sốt nên phản ứng chậm chạp ?

Cô nghĩ đến bát cháo ở sau lưng, có chút uể oải.

Từ lúc tan học đến giờ 5 tiếng đồng hồ, cô không uống một ngụm nước, cũng không có nghỉ ngơi.

Đưa Lê Khí về nhà, gọi bác sĩ gia đình đến xem bệnh, đút thuốc. Sau đó cô nghĩ đến ngày hôm nay hắn cũng chưa ăn gì, liền vào phòng bếp nấu cháo.

Thật vất vả đợi hắn tỉnh, Bùi Chân nhanh chóng đi phòng bếp lấy cháo. Cháo rất nóng, cô làn da mềm mại, tay đυ.ng phải chén đến bây giờ cũng còn nóng rát.

Nhưng mà thiếu niên sau khi tỉnh lại thì có thái độ.

Bùi Chân lúc trước tình trạng " Cố gắng chữa bệnh nhưng thân thể lại không chịu tranh thủ ". Quen thuộc cảm giác. Cô như một con chó hèn mọn thè lưỡi ra liếʍ, cố gắng để có được kết quả tốt nhưng người ta lại không nhận.

Kệ, liếʍ cẩu thì liếʍ cẩu, không quan trọng bằng mạng sống.

Bùi Chân quyết định hỏi bạn trên mạng. Cô mở Weibo phát một tin:

[ Liếʍ cẩu online xin hỏi, làm sao có thể xoát hảo cảm ? ]

...

Ngày thứ hai là cuối tuần.

Bùi Chân tối hôm qua mệt mỏi, sáng nay dậy hơi muộn.

Vừa rời giường đã bị gọi đi ăn sáng.

Nguyên thân phụ thân Bùi Hồng Đạt, mẹ kế Tô Lệ Ngọc cùng với em gái cùng cha khác mẹ Bùi Giai đều đang ngồi trước bàn ăn dùng bữa sáng.

Lê Khí không có tư cách ngồi cùng bàn, hắn chỉ có thể ở phòng bếp tùy tiện ăn một chút.

Một nhà ba người thì vui vẻ hòa thuận, thấy Bùi Chân xuống thì bầu không khí phút chốc lạnh xuống.

Bùi Hồng Đạt nhíu mày hỏi: " Sao lại dậy muộn vậy ? Rõ ràng thành tích đã thấp,sao không dậy sớm học thêm nhiều chút. Xem Bùi Giai mỗi ngày dậy 7 giờ luyện chữ, còn học lớp dương cầm. Mày mỗi ngày hết ăn lại nằm, lãng phí thời gian. "

Bùi Giai gắp một miếng rau vào trong chén của Bùi Hồng Đạt, ôn nhu an ủi:

" Cha, người đừng nói chị ấy, chị ấy mấy ngày nay cũng rất bận. Nghe nói ngày hôm qua còn giúp Lê Khí nữa nha. Đúng không, chị ? "

Bùi Hồng Đạt nghe tên Lê Khí, mặt trầm xuống không biết nghĩ gì.

Bùi Chân đối với ba người nhà này đặc biệt không có hảo cảm. Bùi Hồng Đạt nhìn nho nhã lịch sự, thật ra là ngụy quân tử. Trong sách, Bùi Hồng Đạt vì sinh ý mà kết giao với cấp cao của công ty khác. Hắn tìm hiểu vị kia yêu thích, nghe nói là ưa thích nam hài vẻ ngoài thanh tú tuấn mĩ. Vì vậy Bùi Hồng Đạt mới đến cô nhi viện thu dưỡng Lê Khí.

Một bên, Lê Khí môi hồng răng trắng phù hợp với cấp cao đó, có thể lấy được niềm vui của hắn.

Một bên, Bùi Hồng Đạt có thể lấy được từ thiện thanh danh tốt.

Hắn tính toán xong mọi thứ, ai ngờ thiếu niên bị đưa đi khách sạn, không đến mười phút. Hắn dùng dao gọt trái cây đâm thủng tay vị kia, máu chảy lênh láng.

Việc này xảy ra, kết giao tất nhiên thất bại. Vị cấp cao kia không thể để mọi việc lộ ra ngoài, chỉ có thể âm thầm cản trở Bùi gia sinh ý.

Bùi phụ hận đến nghiến răng, lại sợ bị người nghị luận nên không thể đưa Lê Khí về cô nhi viện. Nên chỉ có thể phát tiết tất cả tức giận lên người hắn.

Bùi Chân mơ hồ nhớ hắn đã mắng Lê Khí: " Không có cha không có mẹ tạp chủng. " Hay " không biết báo ơn Bạch nhãn lang " các loại.

Về phần mẹ kế Tô Lệ Ngọc, bà ta đơn thuần là coi thường Lê Khí. Quan điểm của bà ta là Lê Khí cái loại xuất thân từ cô nhi viện rác rưởi. Sao có thể đứng với bà ta xuất thân địa vị ngang nhau ?

Bùi Chân nhìn về phía " Người gây ra hoạ " Bùi Giai.

Cô ta đối với Lê Khí phức tạp hơn nhiều.

Cô ta cũng giống mẹ, xem thường Lê Khí, lại thường bị thiếu niên hấp dẫn. Chẳng qua khi phát hiện bị hắn coi thường, cô ta lại cảm thấy bị vũ nhục. Bắt đầu âm thầm khi dễ Lê Khí.

Bùi Giai thấy Bùi Chân không nói lời nào, lại tiếp tục châm ngòi li gián: " Chị, em sao lại thấy quan hệ của chị với Lê Khí rất tốt nha ? "

Tô Lệ Ngọc nâng chén trà nhấp một ngụm nhỏ, mắt liếc Bùi Chân mỉm cười: " Con sẽ không phải là thích hắn chứ ? "

Bà ta cho rằng nghe xong câu này thì Bùi Chân sẽ nổi trận lôi đình, nhưng thiếu nữ cũng không nổi giận, chỉ đáp: " Đúng vậy nhà. "

Tô Lệ Ngọc tay cầm chén trà run lên, mắt không tự giác trừng lên.

Bà ta nghe lầm ?

Bùi Chân vốn định phủ nhận, nhưng nhìn đến sắc mặt của hai mẹ con kia thì nội tâm rất khó chịu.

Mắt chó nhìn người kém, sau này Lê Khí sẽ trở thành không ai không biết giới kinh doanh thiên tài.

Hôm nay thì khinh thường, ngày sau chính là trèo cao không nổi.

Bùi Giai thấy tình thế không đúng, lập tức chen vào: " Không biết chị thích cậu ta cái gì... Lê Khí cậu ta hình như không có tâm. Em ở trường học chào hỏi cậu ta, cậu ta cũng không để ý. "

Bùi Chân nghe muốn ói, ở trường học chính là cô ta không để ý đến Lê Khí, thấy hắn như nhìn thấy con côn trùng có hại chỉ muốn tránh xa. Bây giờ còn không biết xấu hổ mà nói vậy !

Cô ghét nhất thể loại như vậy bạch liên hoa.

" Cô đã từng cùng Lê Khí nói chuyện qua hả ? Cũng không biết không có tâm cùng thích nói dối muốn đồng tình là ai a. " Bùi Chân chính là muốn chọc thủng lời nói của cô ta.

Bùi Chân sững sờ, điềm đạm đáng yêu nói: " chị, em đâu có dữ dội như vậy a... "

" Tôi không có hung, tôi chỉ nói đúng sự thật thôi. Cô khẩn trương cái gì ? "

" Khụ khụ. " Tô Lệ Ngọc ho khan vài tiếng, sắc mặt có chút lúng túng: " Bọn ta muốn xuất phát tới khách sạn. Chân Chân con ở nhà học tập tốt nha. "

Bùi Chân cầu mà không được, chỉ muốn ba người này biến mất ngay trước mặt mình.

" Vậy mấy người đi chơi thật tốt nha, nhớ rõ ở sân bay nhớ mua cho ta quà nha. "

" Vậy sao, Bùi Giai nói mấy người muốn đưa cô ta đi chơi nước ngoài... A vậy ra nước ngoài không ngồi máy bay, chẳng lẽ là tự đi ? "

Tô Lệ Ngọc trừng Bùi Giai đang đỏ mặt, lập tức xoay chuyển lời nói: " Là con gái không được như vậy hư vinh, mua quà cái gì. Con phải học a di a, lúc trước kia đi học rất chăm chú___ "

Bùi Chân cắt ngang lời bà ta: " Vậy sao ? Bà lúc đi học chính là ba nuôi. Cũng vì mang thai ba ta hài tử mà phải nghỉ học. Vậy tôi nên học ở bà điều gì ? "

Tô Lệ Ngọc nhất thời không phản bác được, Bùi Hồng Đạt lập tức mặt hung ác, vỗ bàn nói: " Bùi Chân, mày cút về phòng đi. Hôm nay cũng đừng có ăn cơm ! "

Bùi Chân không nói hai lời quay đầu liền đi. Dù sao cô chán ghét bọn họ, cũng không muốn nhìn thấy mặt mấy người đó. "

Hôm nay cãi nhau, nhìn thì là cô bị phạt. Nhưng thật ra là đang vẽ lên mặt của bọn họ, cô cảm thấy rất thoải mái.

...

Mỗi tuần vào sáng thứ sáu, Lê Khí sẽ đến viện dưỡng lão trong thành phố thăm Lục nãi nãi.

Lục nãi nãi là hàng xóm của Lê Khí lúc nhỏ, khi hắn đói lạnh đã giúp đỡ hắn.

Mấy món rau không có vị thịt, lại là món ăn khi còn nhỏ Lê Khí thích nhất.l

Khi mẹ Lê Khí hút ma túy bị bắt, Lê Khí đã bị đưa đến cô nhi viện. Từ đó liền mất liên lạc với Lục nãi nãi. Đến khi cao nhị trên đường thấy một bà lão đi chân đất, đầu tóc rối bời, thần sắc hoảng hốđt chạy qua.

Đã là mười năm sau không thấy Lục nãi nãi.

Lục nãi nãi bị bệnh, hai đứa con trai trong nhà lại không muốn phụng dưỡng. Lê Khí tìm khắp các viện dưỡng lão trong thành phố, khó khăn lắm đã tìm được một chỗ giá cả tiện nghi, hoàn cảnh lại tốt.

Lục nãi nãi ngồi trên xe lăn, ánh mắt trống rỗng, nhìn phong cảnh sau cửa sổ. Lê Khí kiên nhẫn cắt táo thành từng miếng nhỏ đút cho bà ăn.

" Cảm ơn con trai. " Lục nãi nãi cười đầy yêu thương.

Bà thường xuyên hồ đồ, nhận sai Lê Khí trở thành con trai mình. Bàn tay đầy nếp nhăn nhẹ nhàng sờ khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.

Lê Khí run rẩy hàng mi, thon dài ngón tay cầm lấy tay bà. Đôi mắt màu hổ phách không hề lạnh lùng, khó có được một tia ôn nhu.

Hắn thân hình cao ngất, đứng trong một đám người già, lộ ra một hình ảnh đẹp. Hai người hộ lí 0 thấy vậy, lặng lẽ nói nhỏ:

" Nam sinh này tốt thật. Lớn lên còn rất đẹp trai. "

" Đúng vậy, đẹp trai quá a. Thế này khuôn mặt có thể làm minh tinh được đó. "

" Cô đi xin cái phương thức liên lạc đi. "

" Không dám. Cô đi đi. "

Có một vị hộ lí lớn tuổi đi đến, nghe được đoạn đối thoại nói: " Các cô đi hay đừng đi đi ? "

" Vì sao ? Cậu ấy có bạn gái rồi hả ? " Hai nữ y tá hỏi.

" Cái đó thì không biết, nhưng lúc trước có nhiều người hỏi qua nhưng đều không thành công. "

Cái này ngược lại càng khơi dậy du͙© vọиɠ chinh phục của bọn họ. Nếu như có thể thành công xin được phương thức liên lạc thì sẽ chứng minh mị lực của các cô không phải sao ?

Trong đó một vị hộ lí gan lớn một chút, tiến lên chào hỏi Lê Khí: " Cậu đến thăm nãi nãi hả ? "

Nhìn thiếu niên trong khoảng cách gần, càng nhìn rõ ngũ quan của hắn. Làn da trắng nõn bóng loáng, là trong vạn người mới tìm được một trai đẹp.

Tạo hóa thật không công bằng.

Thiếu niên ánh mắt quét tới, nữ hộ lí nói ra mục đích: " Cái kia... Cậu có thể kết bạn với tôi trên Weibo không ? Lần sau nếu nãi nãi của cậu có việc gì thì có thể kịp thời liên lạc. "

" Tôi không có Weibo. " Thiếu niên ngắn gọn trả lời.

" Vậy thì số điện thoại cũng được ! "

" Không có. "

Nữ hộ lí bối rối, nhưng vẫn còn kiên trì hỏi một câu: " Vậy cậu có muốn lấy của tôi không ? "

" Không có hứng thú. " Lê Khí lấy điện thoại từ trong túi tiền ra, sau đó vỗ nhẹ lên vai Lục nãi nãi, ngữ khí trở nên mềm mại: " Nãi nãi, con đi trước, lần sau lại đến thăm bà. "

" Ừ, tiểu Khí mau về đi. " Lục nãi nãi nhận ra hắn, vẻ mặt hiền lành: " Nhìn con gầy quá. Đừng để mệt mỏi, ăn nhìu một chút. "

Lê Khí " Dạ " một tiếng, đi qua sát bên người của hộ lí.

Nữ hộ lí: " ... "

Đây là ý gì a ? Không phải nói không có Weibo cùng số điện thoại ư ? Sao lại sau một giây đã lấy điện thoại ngay ra trước mặt cô ? Ý là giả bộ đều lười hả ?

Bây giờ trai đẹp đều ngạo mạn như vậy hả ?

Lê Khí đi từ viện dưỡng lão đi ra, chuẩn bị ra trạm xe buýt chờ xe. Nghe điện thoại, là cùng chỗ làm thêm Hạng Nam.

Hạng Nam ngữ khí kích động: " Mẹ nó, tiểu tử cậu yêu đương ? "

Lê Khí bước chân dừng lại: " Cái gì ? "

" Cậu ngày hôm qua không tới, ông chủ gọi điện cho cậu thì là một vị muội tử nghe. Giọng nói rất ngọt, nói cậu bị bệnh không thể nghe. " Hạng Nam trả lời, tiếp tục hỏi ra vấn đề hắn quan tâm nhất: " Em gái đó là ai ? Có phải là bạn gái cậu không ? "

Lê Khí trong đầu hiện lên một đôi mắt sáng long lanh, cười rộ lên khóe miệng lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp. Nhưng tất cả chỉ là giả vờ.

Hắn buộc chính mình không nghĩ thêm nữa, lạnh lùng đáp: " Không phải. "

" Hừ, tôi đã nói, loại người lãnh đạm như cậu làm sao có thể có bạn gái. " Hạng Nam ngữ khí thất vọng: " Cậu lạnh lùng như vậy, ngọt ngào tốt bụng muội tử đều bị cậu dọa chạy. Cậu chẳng lẽ không muốn yêu đương ? "

Yêu đương ?

Hắn tới bây giờ không nghĩ qua vấn đề này. Đối với hắn, có một đoạn quan hệ thân mật, như bình thường cặp đôi ôm hôn dắt tay, thậm chí yêu người khác vượt qua bản thân là chuyện không thể tưởng tượng được.

Dù sao thì chưa có ai dạy hắn yêu, cũng không có ai thật sự yêu thích hắn. Như Lục nãi nãi cũng chỉ thấy hắn đáng thương, giống như giúp một con chó nhỏ lang thang. Bố thí cho hắn một chút ấm no mà thôi.

Lê Khí đè xuống nỗi chua xót, nói với Hạng Nam: " Cậu gọi điện đến là vì cái này ? "

" Cũng không phải, lão bản nói ngươi lúc nào rảnh thì trở về đi làm. Chậc, bóc lột sức lao động a ! "

" Tôi bây giờ sẽ tới. "

" Ừm. " Hạng Nam đáp ứng, Lê Khí nghe được bên đầu kia truyền đến một hồi huyên náo. Sau đó sột soạt nghe không rõ tiếng nói chuyện.

Lê Khí cho rằng Hạng Nam quên tắt điện thoại, đang chuẩn bị chấm dứt trò chuyện thì chợt nghe Hạng Nam so với trước kia giọng nói càng kích động: " Này, Lê Khí ? Cậu vẫn nghe à ? Trời ơi, cậu tuyệt đối không thể tin được, vừa rồi có một muội tử siêu cấp xinh đẹp đến trong quán. Nói thay cậu làm thêm đó ! "

Lê Khí trong lòng xiết chặt, tay cầm điện thoại không tự chủ được bóp chặt.

Bên này Hạng Nam vẫn chưa phát hiện, tiếp tục chia sẻ: " Hình như tên là Bùi Chân đó. Là ngày hôm qua giúp cậu xin phép em gái kia hả ? Trời ơi, lớn lên ngọt ngào quá ! Lê Khí cậu thật có phúc khí ! "

***

Edit: Nguyệt Nguyệt ❤️❤️❤️