Chương 12

Xuân Hiểu ghé vào trên chăn, không dám cử động, không phải vừa nãy mới mới khen ngợi phẩm hạnh khi say rượu của hắn hay sao, như thế nào lại hành động lưu manh vậy a.

Mà người khởi xướng vừa mới kéo nàng quá lại không có động tĩnh gì nữa, Xuân Hiểu véo cánh tay hắn cũng không có phản ứng gì, nàng nhất thời không xác định được nam nhân say rượu này có giả bộ ngủ hay không, trong lúc ngủ mơ mày kiếm cũng chưa nhăn một chút.

Kéo tay hắn ra cũng không kéo được, cái chính ở đây là nàng vừa mới ăn xong bữa tối hiện tại cơn buồn ngủ đã ập đến, Xuân Hiểu lắc đầu lia lịa muốn đầu óc thanh tỉnh, không được, không thể ngủ, nếu mà thật sự ngủ ở nơi này, buổi sáng ngày mai tỉnh lại dù bản thân nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà đều không rửa sạch thanh danh được.

Nghĩ đến sự trong sạch của nàng, Xuân Hiểu cũng không quan tâm đến liệu hắn có tỉnh hay không, thanh danh của chính mình là quan trọng nhất, hơn nữa vạn nhất hắn tỉnh lại nói nàng nhân lúc hắn say rượu mưu toan bò giường làm sao bây giờ, nàng lập tức duỗi tay bóp mặt hắn để đánh thức.

Thế mà người đang ngủ lại kéo nàng ôm chặt hơn đến, còn vươn tay ra vỗ nhẹ lưng nàng, giống như là đang dỗ tiểu hài tử đi ngủ, trong miệng còn lẩm bẩm nói mớ.

Thần linh ơi, nam chủ này kỹ năng dỗ ngủ sao lại thuần thục vậy, sao có thể hắn đang ngủ mà, tình huống này...

Còn chưa tới kịp thoát ra khỏi những ý nghĩ trong đầu, Xuân Hiểu dưới sự dỗ dành của người nào đó giây tiếp theo cơn buồn ngủ đã làm nàng mất đi ý thức, nội tâm Xuân Hiểu liền tức giận mắng bản thân: Ta hận khả năng ngủ ngay lập tức này của mình.

Ngủ một giấc đến khi mặt trời đã lên cao, Xuân Hiểu mở mắt thoải mái duỗi chân tay, ngáp một cái thật lớn rồi chống thân thể đứng dậy, dụi đôi mắt đang chảy nước mắt sinh lý.

“Buổi sáng tốt lành, Xuân Hiểu cô nương. Tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?

“Khá tốt. Đây là giấc ngủ ngon nhất kể từ khi mà ta đến đây,” Xuân Hiểu nói còn chưa dứt lời, lại giương cái miệng rộng không chút bận tâm hình tượng ngáp một cái thật lớn, “Ngươi……”

“A a a a a a a a a a a a a a!!!”

“Xảy ra chuyện gì?” Thủ vệ Trường Thanh ở bên ngoài nghe được động tĩnh nóng vội chạy đến đá cửa xông vào.

Ba người các ngươi nhìn ta, ta cũng nhìn các ngươi, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

“Không phải, ngươi nghe ta giải thích,” Xuân Hiểu giơ năm ngón tay làm biểu tượng thề.

Trường Thanh liền lập tức hiểu ra chuyện, mở miệng nói,“Thiếu gia xin người thứ lỗi, thủ hạ không nên quấy rầy chuyện tốt của thiếu gia.” Khoé miệng hắn dâng lên ý cười cổ quái rồi tức tốc chạy ra khỏi phòng.

Bàn tay vươn ra còn chưa thu hồi, luồng gió thổi vào khe cửa đã đóng chặt, chỉ để lại Xuân Hiểu với nội tâm hỗn độn trong gió.

Xuân Hiểu quay đầu nhìn về phía nam chủ, khúc khích cười ngây ngô, “Cái đó, dường như hắn đang hiểu lầm chúng ta. Ha ha, ha ha……”

Vi Thượng Nguyên thanh lãnh ôn nhuận, y phục đã được mặc chỉnh tề, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, “Xuân Hiểu cô nương, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta, ta nghĩ hắn nhất định là đang hiểu lầm. Hai chúng ta tối hôm qua còn chưa làm cái gì a, thiếu gia nhìn xem y phục trên người chúng ta vẫn còn mặc chỉnh tề.”

“Nói tiếp đi,” Xuân Hiểu nhớ lại cảnh tượng tối qua, “Tối hôm qua Trường Thanh cầu xin ta bón canh giải rượu cho thiếu gia, ta vì lòng tốt đút canh giải rượu cho ngươi uống hết, là ngươi lấy oán trả ơn lôi kéo ta không cho ta đi.”

“Ồ?” Vi Thượng Nguyên vén mái tóc trước mặt ra phía sau, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Xuân Hiểu, “Cho nên ý của Xuân Hiểu cô nương là, tối hôm qua trong lúc ta say rượu không thanh tỉnh, còn có thể đem ngươi kéo lên trên giường của mình ngủ cả đêm mà chưa hề làm bất cứ chuyện gì.”

Xuân Hiểu nghe ra được âm dương quái khí trong lời nói của hắn, nhưng là đây là sự thật, nàng cứng cổ trả lời: “Không sai, đúng như lời ngươi nói như vậy. Cho nên là ngươi sau khi say rượu làm hành động điên rồi, trách không được……” Ta.

“Xuân Hiểu cô nương, ngươi cảm thấy những lời này của ngươi có đáng tin sao? Huống chi ngươi đang phụng mệnh lệnh phu nhân tới đây làm…… nha hoàn thông phòng.”

“Ta lại cảm thấy, chính ngươi là người tối hôm qua nhân lúc ta say rượu, bò lên giường ta làm chuyện vô liêm sỉ, ta chẳng sợ lúc say rượu, là chính nhân quân tử mới có thể giữ được tấm thân trong sạch này.”

Ngoạ toà( câu chửi giống Đm), "tấm thân trong sạch", nội tâm Xuân Hiểu đang gào thét chửi thề.

“Ngươi yên tâm, ta không có bất kì cái gì hứng thú với ngươi, ta sẽ không đuổi ngươi đi, hơn nữa ta yêu cầu ngươi ở trước mặt phu nhân làm bộ làm tịch, nói dối cho thật hợp tình hợp lí.”